VIETNAM NEWS NETWORK (VNN)
P.O. Box 661162
Sacramento, CA 95866
Phone & Fax: 916-480-2724
Email: vnn@vnn-news.com
Website: www.vnn-news.com
**********************************
Bài Vở Hàng Ngày
Ngày 24 Tháng
08 Năm 2007
**********************************
1- Bình Luận Việt Nam
- Tưởng Niệm
Ðông Tiến
Lý Thái Hùng
2- Thời Sự Việt Nam
- Làm Thế Nào Bảo
Vệ Lãnh Thổ Việt Nam Trước
Mộng Bành Trướng Của
Trung Quốc?
Mặc Lâm, RFA
3- Thời Sự Hoa Kỳ
- TT. Bush phát biểu tại Ðại
hội Cựu
Chiến Binh Về Việc Rút Quân Khỏi Iraq: "Cái giá quá đắt cho việc
rút khỏi Việt
Nam"
Lê Minh Úc
4- Tin Tức Quốc Nội
- Về vụ bắt giữ nhà báo tranh đấu Nguyễn
Khắc Toàn tại
Hà Nội vào chiều ngày 22/8/2007 khi đi giúp phát quà cho đồng bào dân oan tại vỉa hè trước
trụ sở toà án tối cao
5- Sinh Hoạt Cộng Ðồng
- Các nơi
chào mừng Ðại-Hội Nghị-Hội
Toàn Quốc Người
Việt tại
Hoa Kỳ
Tâm Việt
6- Ðọc Báo Ngoại Quốc
- Hồ Cẩm
Ðào, Muốn Không Yêu Nước Cũng
Khó
Dương Lợi Lê
7- Tạp Chí Á Châu
- Dân Hàn Quốc
Không Muốn Viện
Trợ Quá Nhiều
Cho Chính Quyền Bình Nhưỡng
Minh Dũng
8- Tin Tức Di Trú
- Cập Nhật
Các Chương Trình Tỵ Nạn Tại
Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ Ở Sài Gòn
9- Truyện Hay Ngoại Quốc
- Lỡ Dại
Gary Kirst - Hải Ngữ phóng tác
**********************************
1- Bình Luận Việt Nam
- Tưởng Niệm Ðông Tiến
Lý Thái Hùng
(VNN)
Ðông Tiến là con đường tiến về phía Ðông, hướng về phía Mặt Trời của đất nước Việt Nam thân yêu từ hải ngoại. Ðông Tiến là con đường kháng chiến Việt Nam đã phải băng qua lãnh thổ Lào và Kampuchia từ đất Thái, trong giai đoạn đất nước hoàn toàn bị bao phủ bởi bức màn sắt của độc tài chuyên chế, để xâm nhập vào Việt Nam, vận động toàn dân vùng lên đấu tranh giải phóng đất nước khỏi gông cùm toàn trị của đảng Cộng sản Việt Nam; đoạn đường lịch sử dài suốt gần 10 năm - từ cuối năm 1981 đến giữa năm 1990.
Con đường Ðông Tiến được chính thức 'khai sinh' vào hạ tuần tháng 11 năm 1981 khi Tướng Hoàng Cơ Minh, Chủ Tịch Mặt Trận Quốc Gia Thống Nhất Giải Phóng Viêt Nam (gọi tắt là Mặt Trận), cùng với khoảng 14 chiến hữu của ông, từ Bangkok, tiến về vùng biên giới Thái Lào, để thiết lập khu chiến trong lãnh thổ Lào, cách làng Nong Noi, tỉnh U Bon, Thái khoảng 10 cây số về hướng Ðông. Sau khi thiết lập xong căn cứ và huấn luyện thêm nhân sự, Tướng Hoàng Cơ Minh đã thực hiện các toán công tác với nhiệm vụ mở những con đường xâm nhập vào Việt Nam băng qua lãnh thổ Lào và Kampuchia. Mặt Trận gọi đây là giai đoạn Ðấu Tranh Ðông Tiến với hai mục tiêu: 1/Khai mở con đường liên lạc trong ngoài đã bị tắc nghẽn từ sau năm 1975; 2/Bắt tay với các lực lượng kháng cự tại nội địa. Kháng Chiến Quân Phùng
Tấn Hiệp là người đã có công rất lớn trong việc thực hiện các toán giao liên, mở những con đường xâm nhập Việt Nam trong bối cảnh phôi thai của Kháng chiến Việt Nam.
Mùa Thu năm 1983, toán giao liên do Chiến hữu Phùng Tấn Hiệp phụ trách đã thành công
trong việc đưa một đoàn xâm nhập vào tới vùng cao nguyên trung phần Việt Nam và tạo một cái bắt tay lịch sử với một số lực lượng kháng cự đã chiến đấu âm thầm suốt nhiều năm tại đây. Sau khi giải thích về đường lối và chủ trương của Mặt Trận cho những anh chị em hoạt động trong các lực lượng kháng cự, mọi người đã xin giải thể tổ chức của mình, sáp nhập và tham gia Mặt Trận. Vì vậy mà trong chuyến trở ra lại căn cứ, chiến hữu Phùng Tấn Hiệp đã dẫn một đoàn người đông hơn nhiều lần. Kháng Chiến Quân Phùng Tấn Hiệp đã nằm xuống trên con đường Ðông Tiến trong một chuyến công tác vào cuối tháng 10 năm 1983 và tên tuổi của anh đã gắn liền với con đường lịch sử này, khi anh được Mặt Trận vinh danh là Anh Hùng Ðông Tiến vào cuối năm 1983.
Nỗ lực khai mở con đường giao liên để xâm nhập Việt Nam đã chính thức hoàn tất vào cuối tháng 12 năm 1983, khi Mặt Trận tổ chức buổi lễ kết thúc giai đoạn đấu tranh Ðông Tiến, với sự ra đời của đài phát Thanh Việt Nam Kháng Chiến. Ðài Việt Nam Kháng Chiến chính thức phát thanh vào lúc 5 giờ sáng ngày 27 tháng 12 năm 1983 sau ba năm nghiên cứu và thử nghiệm. Ðài Việt Nam Kháng Chiến đã góp phần rất lớn trong việc duy trì con đường Ðông Tiến qua các tín hiệu được Mặt Trận gửi cho những đoàn xâm nhập.
Sau giai đoạn khai mở từ năm 1981 đến năm 1983, con đường Ðông Tiến đã bắt đầu rộn rịp với nhiều bước chân di hành của các đoàn công tác, lúc thì tiếp vận, lúc thì đưa người xâm nhập, lúc thì đón người từ trong nước ra các căn cứ học tập, lúc thì đưa những cán bộ Ủy ban kháng quản xâm nhập hoạt động nội thành.... Từ năm 1984 cho đến năm 1990, Mặt Trận đã đưa hàng chục đoàn công tác với hàng trăm người tham dự trong các đợt xâm nhập. Có những chuyến xâm nhập đông đến trên 300 người tham gia; nhưng cũng có chuyến xâm nhập chỉ có khoảng mươi người. Ða số mỗi đoàn xâm nhập có từ 50 đến 110 người. Ðoạn đường di hành thường là từ vùng biên giới Thái Lào, băng qua Lào rồi sau đó băng qua đất Kampuchia, tiến vào ngã Ba Tam Biên (Lào -
Kampuchia - Việt Nam) để vào khu an toàn của Mặt Trận vào lúc đó là vùng cao nguyên trung phần.
Trong các đợt xâm nhập, tuy có đụng độ với lực lượng bộ đội Lào Cộng và Việt cộng; nhưng anh chị em Kháng Chiến Quân chỉ chiến đấu khi rơi vào tình thế nguy kịch, còn đa số là tránh các cuộc đụng độ vì mục tiêu của Mặt Trận không phải là tiến hành các cuộc đấu tranh quân sự với bộ máy quân sự của Hà Nội, mà là vận động và tổ chức hóa người dân, đứng lên chống lại chế độ độc tài cộng sản bằng chính sức mạnh quần chúng. Mặt Trận gọi đây là đường lối đấu tranh vận dụng.
Trên đoạn đường xâm nhập, ngoài những hy sinh trong các cuộc giao tranh với lực lượng Việt cộng, nhiều anh chị em Kháng Chiến Quân đã bỏ mình vì những nghiệt ngã của núi rừng; nhưng đã không làm chùn bước chân của những con người Việt Nam quả cảm với lòng yêu nước nồng nàn. Chính nhờ con đường Ðông Tiến này mà Mặt Trận đã đưa được rất nhiều người con yêu của Tổ Quốc quay trở về hoạt động ngay trên quê hương, và giữ vững ngọn cờ đấu tranh ngay tại quốc nội cho đến ngày hôm nay, dù phải trải qua rất nhiều sóng gió.
Cộng sản Việt Nam đã cố tình bóp méo những sự thật liên quan đến con đường Ðông Tiến khi chúng chỉ nêu lên khía cạnh thất bại qua ba chuyến xâm nhập vào năm 1985 của chiến hữu Dương Văn Tư, năm 1987 của chiến hữu Nguyễn Trọng Hùng, có Tướng Hoàng Cơ Minh đi cùng và năm 1989 của chiến hữu Ðào Bá Kế. Như trên đã trình bày, con đường Ðông Tiến đã không chỉ diễn ra ba đợt xâm nhập như Cộng sản Việt Nam vẽ vời thêu dệt. Thậm chí có một vài người Việt Nam lại dùng chính những điều Việt cộng xuyên tạc về sự tan rã của Mặt Trận sau ba đợt xâm nhập, để tấn công vào Mặt Trận. Tất cả những loan truyền của Việt cộng về Mặt Trận, về con đường Ðông Tiến đều là những ráp nối giữa những dữ kiện giả với một vài dữ kiện thật, để lung lạc những người không nắm vững nội vụ vấn đề. Ngay cả chuyến xâm nhập năm 1987 của Tướng Hoàng Cơ Minh, Cộng sản Việt Nam cũng đã dàn dựng ra những dữ kiện không thật, kể cả việc đưa ra một số dữ kiện sai lạc về hướng xâm nhập, sinh hoạt của Kháng Chiến Quân trong lúc di chuyển và tinh thần chiến đấu của Kháng chiến quân. Những sai lạc này lại được một cựu Kháng chiến quân - sau khi bị Việt Cộng cầm tù và thả ra - góp nhặt viết trong một tập Hồi Ký để tiếp tục loan truyền những hình ảnh không đúng, không thật về những hy sinh hào hùng của đồng đội.
Tất cả đều trở về với cát bụi, nhưng lịch sử của một cuộc đấu tranh vẫn còn sống mãi với giòng tiến hóa của dân tộc. Tướng Hoàng Cơ Minh và hàng trăm Kháng Chiến Quân đã khai mở con đường Ðông Tiến, con đường đánh dấu sự quật khởi hào hùng của dân tộc Việt Nam giữa tang thương và đổ vỡ của biến cố 30-4-1975, và sau hơn 5 năm đất nước bị nhuộm đỏ bởi đảng Cộng sản Việt Nam. Con đường Ðông Tiến đã trở thành một giai thoại đấu tranh của lịch sử cận đại; nhưng chính nhờ lòng yêu nước nồng nàn và sự can đảm của hàng trăm Kháng chiến Quân mà niềm tin đã được khôi phục, đã giúp giữ vững trận thế chống độc tài Cộng sản trong lúc mà tâm trạng chung là buông xuôi và tháo chạy của thập niên 80. Nhớ về Ðông Tiến và nhớ đến bối cảnh tan nát của đất nước vào lúc đó mới thấy rõ sự can đảm của những con người kiên cường, dám vứt bỏ đời sống ấm êm nơi xứ người, từ giã vợ con, gia đình để xông vào chốn hiểm nguy, xây dựng lại thế trận đấu tranh bằng hai bàn tay trắng. Tưởng niệm Ðông Tiến chính là xiển dương tinh thần đấu tranh hào hùng của những tấm gương dũng liệt đã Vị Quốc Vong Thân.
Lý Thái Hùng
August 24 2007
=END=
2- Thời Sự Việt Nam
- Làm Thế Nào Bảo Vệ Lãnh Thổ Việt Nam Trước Mộng Bành Trướng Của Trung Quốc?
Mặc Lâm, RFA
Từ nhiều năm nay,
tranh chấp giữa Trung Quốc và các nước tại khu vực quần đảo Trường Sa lúc nhiều lúc ít, lúc gay gắt lúc hòa hoãn nhưng chưa bao giờ yên lặng hoàn
toàn. Lý do chánh khiến Trung Quốc luôn có những động thái đi quá giới hạn có lẽ phát xuất từ tư tưởng nước lớn và bất chấp dư luận thế giới.
Mới đây nhà cầm quyền cộng sản Trung
Quốc lại ngang nhiên dự tính tổ chức một cuộc du lịch trên hai quần đảo Trường Sa và Hoàng Sa, tuy hai quần đảo này chưa bao giờ được quốc tế công nhận là chủ quyền thuộc về Trung Quốc cả.
Hà Nội chịu nhiều áp lực từ Bắc Kinh
Hơn 2 tuần sau khi
báo chí Trung Quốc loan tin về dự án khai thác du lịch tại khu vực Trường Sa, Hà Nội mới lên tiếng phản đối, cho rằng việc tổ chức tour du lịch trên quần đảo đang có tranh chấp là sự việc hết sức nghiêm trọng xâm lấn chủ quyền của Việt Nam.
Ðây không phải là lần đầu tiên Trung Quốc có những hành động công khai lấn áp Việt Nam. Trung Quốc đã từng áp lực hãng dầu khí BP phải bỏ cuộc khoan tìm dầu ngoài khơi quần đảo Trường Sa vào tháng Tư vừa qua.
Trong vụ này, ông Lê Dũng, phát
ngôn viên của Bộ Ngoại Giao CSVN cho rằng Việt Nam có đầy đủ bằng chứng lịch sử và cơ sở pháp lý để khẳng định chủ quyền không thể tranh cãi của mình đối với hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Và ông nhấn mạnh rằng dự án hợp tác giữa Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam và
Công ty Dầu khí BP của Anh được thực hiện từ năm 2000 nằm trong vùng đặc quyền kinh tế và thềm lục địa của Việt Nam, hoàn toàn thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Thế nhưng, cuối cùng do
áp lực từ giới lãnh đạo Trung Quốc, cà Việt Nam và BP đã phải bỏ cuộc và vụ việc đã rơi vào im lặng. Sự việc không ngừng lại ở đó khi Trung Quốc sã súng vào ngư dân Việt Nam đang đánh cá ngoài khơi biển đông và như thường lệ, vụ việc cũng không
hề được giải quyết.
Nhận định của giới phân tích
Ông Trần Bình Nam, một bình luận gia với nhiều bài
phân tích về vấn đề Trung Quốc cho biết ý kiến của ông về vụ này như sau:
"Tôi nhận thấy rõ ràng đây là một thái độ khiêu khích của Trung Quốc đối với Việt Nam và sở dĩ họ làm tới như vậy cũng vì bấy lâu nay Việt Nam đã tỏ thái độ quá nhún nhường đối với Trung Quốc.
Thí dụ như mình đi xa một chút
vào năm 2005, khi mà Trung Quốc bắn chết 9 người dân tại Thanh Hóa và mới đây 2 người khác cũng bị bắn chết trong vùng quần đảo Trường Sa, thì Việt Nam cũng không có một phản ứng gì mạnh mẽ, mà thông thường những vụ như vậy xảy ra trên thế giới thì những nước bị thiệt hại thường sẽ có những tiếng nói mạnh mẽ và đôi khi họ đòi đưa vấn đề ra Liên Hiệp Quốc để thảo luận.
Trước những thái độ quá nhún nhường của Hà Nội như vậy thì tôi nghĩ rằng Bắc Kinh họ lấn được bước nào thì họ cứ lấn thôi. Trong vụ tổ chức du lịch Trường Sa và Hoàng Sa của Trung Quốc tôi nghĩ rằng Hoàng
Sa thì mình có thể tạm để một bên vì Hoàng Sa đã bị Trung Quốc chiếm mấy chục năm rồi, nhưng Trường Sa là vùng còn nhiều tranh chấp mà họ tổ chức những cuộc du lịch như vậy là họ muốn chứng tỏ với thế giới đó là quần đảo của họ.
Tôi nghĩ rằng đây là những điều đáng cho
lãnh đạo Việt Nam và người Việt Nam rất đáng quan tâm về những điều này vì đây là vấn đề có liên quan đến sự an toàn của xứ sở."
Giáo sư Carl Thayer, một chuyên
gia về Việt Nam hiện cố vấn cho Bộ Quốc Phòng Úc trong một lần trả lời đài Á Châu Tự Do đã có nhận xét:
"Trong vấn đề vịnh Bắc Bộ, Việt Nam và Trung Quốc nên bạch hóa những tranh chấp và đặt lên bàn thương thuyết những hành động và thái độ hiểu biết, và đây cũng là thời điểm để làm dịu bớt những căng thẳng giữa hai nước thay vì dùng những vũ lực để đối chọi."
Trở lại với ông Trần Bình
Nam, trả lời câu hỏi rằng trong thế đứng hiện nay, chính quyền Việt Nam phải làm gì để giải quyết vấn đề một cách hiệu quả vừa không để xảy ra chiến tranh vừa không bị mất đất, ông Nam cho biết:
"Tôi thấy về vấn đề này đương nhiên đứng trước sức mạnh của Trung
Quốc và cái thế tế nhị giữa hai nước thì Việt Nam không thể có thái độ nào mạnh mẽ hơn được. Tuy nhiên nếu đảng Cộng Sản Việt Nam có tinh thần trách nhiệm hơn mà nhìn lại lịch sử của Việt Nam trong cuộc ngăn chặn xâm lăng từ Trung Quốc thì thấy rằng bất cứ triều đại nào mà có sự yểm trợ của quần chúng, của toàn dân thì chính quyền đó có đủ sức mạnh để chống xâm lăng.
Thành ra tôi nghĩ trước sự đe dọa của Trung Quốc như vậy thì người cầm quyền Việt Nam hiện tại cần phải có kế hoạch huy động sự yểm trợ của toàn dân chứ không phải cái gì cũng dựa vào sự quyết định của lãnh đạo mà thôi mà coi thường ý kiến của quần chúng."
Làm thế nào để bảo vệ lãnh thổ?
Trước thắc mắc hiện nay, Việt Nam đang là nước tiến dần đến vai trò của một nước mạnh trong khối ASEAN vậy thì liệu tiếng nói của ASEAN có thể gây chút áp lực nào đối với Trung Quốc hay không. Ông Trần Bình Nam chia sẻ:
"Tôi nghĩ Việt Nam cũng có thể kêu gọi các nước trong khối ASEAN Hiệp Hội Ðông Nam Á, đặc biệt là những nước có liên hệ đến việc đòi quyền lợi trong
quần đảo Trường Sa cùng lên tiếng để mà đòi hỏi Trung Quốc phải có một thái độ dè dặt hơn. Tuy nhiên mình cũng thấy rằng tuy
trong quá khứ cũng đã có làm chứ không phải là không, nhưng khi đưa vấn đề này ra thì Trung Quốc lúc nào cũng tỏ một thái độ rất là muốn giải quyết nhưng khi rời khỏi bàn hội nghị thì đâu vẫn vào đấy.
Khi nào lấn được thì họ vẫn lấn vì họ có sức mạnh quân sự, và hơn nữa cái phần lấn chiếm này tôi nghĩ cũng nằm trong chiến lược dài hạn của họ là phóng cái sức mạnh của mình về phía nam của Trung Quốc."
Dư luận cho rằng những cuộc biểu tình
trong nước trước Tòa đại sứ Trung Quốc ở Hà Nội đòi hỏi nước này phải tôn trọng chủ quyền của Việt Nam là điều khó thực hiện, nếu không muốn nói là không thể thực hiện, vì những tế nhị trong quan hệ song phương và những vấn đề mà nhà nước Việt Nam cho là nhạy cảm.
Tuy nhiên điều này
không ngăn cản được người Việt Nam ở Hải ngoại tổ chức những cuộc biểu tình chống đối Trung Quốc tại những nước có người Việt định cư.
Liệu cộng đồng đầy sức mạnh tinh thần này có chia sẻ gì đối với vấn nạn mà chính phủ Hà Nội đang phải đối phó? Chúng tôi ghi nhận ý kiến của ông Huỳnh Lương
Thiện, một nhà báo tại San Fansisco như sau:
"Vấn đề biểu tình trước tòa lãnh sự Trung Cộng thì cộng đồng đã làm nhiều lần chứ không phải một lần, nhưng giao trách nhiệm bảo vệ sự an toàn lãnh thổ cho một cộng cồng nhỏ bé ở hải ngoại là không công bằng."
Những quan điểm của hai ông
Trần Bình Nam và ông Huỳnh Lương
Thiện cũng được chia sẻ bởi nhiều người Việt khác đang sinh sống tại hải ngoại cho thấy sự quan tâm của mọi người trên cùng một vấn nạn mà chính phủ Việt Nam đang đối phó.
Câu hỏi đang được đặt ra là liệu những lời phản đối mà Việt Nam đã đưa ra có ngăn cản được quyết định của Trung Quốc hay không, và nếu không, thì bước đi kế tiếp của Hà Nội đối với Bắc Kinh trong vấn đề này sẽ như thế nào?
Mặc Lâm, RFA
Washington 21.8.2007
=END=
3- Thời Sự Hoa Kỳ
- TT. Bush phát biểu tại Ðại hội Cựu Chiến Binh Về Việc Rút Quân Khỏi Iraq: "Cái giá
quá đắt cho việc rút khỏi Việt Nam"
Lê Minh Úc
Hôm Thứ Tư 22/8/2007, trong bài
diễn văn trước một cử tọa đông đảo của Ðại Hội Cựu Chiến Binh Chiến Ðấu ở Hải Ngoại
(Veterans of Foreign Wars - VFW) tổ chức tại thành
phố Kansas, tiểu bang Missouri, Tổng thống Bush đã lấy thí dụ của việc Hoa Kỳ rút khỏi cuộc chiến Việt Nam cách đây hơn 3 thập niên để so sánh với cuộc chiến Iraq.
Trong bài diễn văn này, với cương
vị là một Tổng thống của thời chiến, ông Bush đã nói rằng việc Hoa Kỳ rút ra khỏi Iraq sẽ là một sai lầm, khi ông đưa ra các dẫn chứng chung quanh việc người Mỹ rời bỏ Việt Nam trước khi đất nước này rơi vào tay cộng sản, đã dẫn đến một chuỗi khổ đau cho các dân tộc Ðông Dương. Ông Bush cho rằng việc Hoa Kỳ bỏ Ðông Dương đã đưa đến tình trạng tồi tệ cho người dân Việt Nam và Campuchia.
Trong bài diễn văn, phần đề cập đến cuộc chiến Việt Nam, Tổng thống Bush đã phát biểu như sau:
"Cuối cùng là Việt Nam. Ðây là một đề tài không đơn giản và gây đau đớn cho nhiều người Mỹ. Cái thảm trạng Việt Nam quá to lớn để có thể thu gọn lại trong một bài diễn văn. Do đó tôi chỉ cho mình cái giới hạn của một vấn đề có tính đặc biệt đáng chú ý trong ngày hôm nay. Bao lâu nay, người ta cứ lập luận rằng cái rắc rối thực sự chính là sự hiện diện của người Mỹ, và nếu chúng ta rút quân ra thì sự chết chóc sẽ chấm dứt.
Lập luận cho rằng sự hiện diện của Hoa Kỳ tại Ðông Dương
rất nguy hiểm có một nguồn gốc khá lâu dài. Vào năm 1955, một thời gian dài trước khi Hoa Kỳ bước chân vào cuộc chiến thì Graham Greene đã viết một cuốn tiểu thuyết gọi là
"Người Mỹ thầm lặng". Cuốn sách đó đã lấy khung cảnh tại Sài Gòn, và nhân vật chính trong cuốn sách đó là một điệp viên trẻ tuổi của chính phủ Mỹ có tên
là Alden Pyle. Anh ta là điển hình của mục đích và lòng yêu nước của người Mỹ - và sự ngây thơ nguy hiểm. Một nhân vật khác trong cuốn sách đã diễn tả Alden như thế này: "Tôi chưa bao giờ biết ai có những lý do khá hơn cho tất cả những rắc rối mà anh ta gây ra."
Sau khi Hoa Kỳ bước chân vào cuộc chiến Việt Nam, thì lập luận của Graham Greene bắt đầu bén rễ. Ðúng ra thì sự thực là nhiều người đã cãi rằng nếu chúng ta rút (ra khỏi Việt Nam)
thì sẽ không có hậu quả gì (tai hại) cho người dân Việt Nam.
Năm 1972, một vị thượng nghị sĩ phản chiến đã nói như thế này: "Trời đất ơi, đối với các bộ lạc du mục hay những người nông dân ít học làm chỉ đủ ăn tại Việt Nam, Cambodia hay Lào thì có gì khác biệt đâu, nếu họ có một nhà độc tài quân phiệt, một ông hoàng, hay một đảng uỷ viên cộng sản ngồi (cai trị họ) tại một thủ đô xa xôi mà họ chưa bao giờ nghe hay biết tới!".
Một bỉnh bút của tờ Nữu Ước Thời báo đã viết với một luận điệu giống như vậy vào năm 1975, khi Cambodia và Việt Nam rơi vào tay
cộng sản:
"Thật là khó mà tưởng tượng, đời sống của họ sẽ như thế nào nếu không muốn nói là tốt đẹp hơn khi mà người Mỹ đã ra đi". Và cái tít của bài báo đó, đề cập đến Phnom Penh, đã tóm tắt cái lập luận: "Ðông Dương không có người Mỹ: Hầu hết có một cuộc sống tốt hơn".
Thế giới rồi cũng đã nhận ra cái
giá quá đắt của những cảm nhận sai lầm này như thế nào. Tại Cambodia, bọn Khmer đỏ bắt đầu một chế độ diệt chủng với hàng trăm ngàn người Cambodia bị chết vì đói khát, tra tấn và hành quyết. Tại Việt Nam, những đồng minh của Hoa Kỳ và quân cán chính của chính phủ miền Nam,
các nhà trí thức, doanh nhân đã bị đưa vào các trại tù, nơi mà hàng chục ngàn người đã bỏ mạng. Hàng trăm ngàn người khác phải trốn thoát Việt Nam bằng những chiếc thuyền rách nát, và nhiều người đã phải chọn Biển Ðông làm mồ chôn.
Ba thập niên sau, có một cuộc bàn thảo đúng đắn về việc chúng ta đã bước chân vào cuộc chiến Việt Nam như thế nào, và chúng ta đã ra đi như thế nào. Tôi không có thắc mắc gì trong tâm tư của mình là
những cựu chiến binh của cuộc chiến Việt Nam xứng đáng được hưởng sự tôn vinh cao cả của đất nước Hoa Kỳ. Cho dù là quý vị đang đứng ở vị trí nào trong cuộc bàn thảo đó, một bài học không thể nào lầm lẫn từ (cuộc chiến) Việt Nam là cái giá của việc Hoa Kỳ bỏ Việt Nam đã phải trả bằng hàng triệu người dân vô tội, mà những nỗi thống khổ của họ đã đưa thêm vào tự điển của chúng ta những từ ngữ mới như "thuyền nhân", "trại cải tạo",
và "những cánh đồng chết".
Còn thêm một cái giá khác mà
chúng ta phải trả cho việc bỏ Việt Nam, và chúng ta có thể nghe trong lời nói của kẻ thù mà chúng ta đang trực diện trong cuộc chiến đấu hôm nay - những kẻ đã đến vùng đất của chúng ta và giết hàng ngàn công dân Hoa Kỳ vào ngày 11/9/2001. Trong một cuộc phỏng vấn với một tờ báo của
Pakistan sau vụ tấn công 11 tháng 9, Osama Bin Laden đã tuyên bố rằng:
"người dân Hoa Kỳ đã đứng lên chống chính phủ của họ về cuộc chiến Việt Nam. Và họ phải làm giống như vậy ngày hôm nay".
Người đứng hàng thứ hai sau hắn ta, Zawahiri, cũng dùng đến cái lý do Việt Nam. Trong một lá thư gửi cho người đứng đầu việc điều khiển (tổ chức khủng bố) al Qaeda tại Iraq, Zawahiri đã nhấn mạnh "hậu quả của sự xụp đổ quyền lực Hoa Kỳ tại Việt Nam và chúng đã chạy và bỏ đồng đội như thế nào".
Zawahiri, sau đó đã quay lại cái luận điệu này,
tuyên bố rằng người Mỹ "nên hiểu rõ hơn người khác là không có hy vọng để chiến thắng đâu. Bóng
ma Việt Nam đang che lấp tất cả mọi lối thoát". Ở đây nơi quê nhà, vài người có thể cãi rằng việc chúng ta rút lui khỏi Việt Nam
không làm mất mát gì cho uy tín của Hoa Kỳ - nhưng bọn khủng bố thì nhìn theo một cách khác."
Tổng thống Bush cũng nhắc lại việc tham
chiến của Mỹ ở vùng Ðông Á đã đem lại thịnh vượng, tự do dân chủ cho Nam Hàn và Nhật Bản:
"Chúng ta đã giúp người Nhật vực dậy từ thất bại, rồi đi đến dân chủ, và chúng ta cũng đang làm như thế đối với Afghanistan và Iraq. Chúng ta cũng can thiệp quân sự không để cho chế độ độc tài toàn trị Bắc Hàn thôn tính Nam Hàn, để rồi nước này trở thành con rồng Á Châu, và là mô hình kiểu mẫu cho nhiều nước đang phát
triển trên thể giới, kể cả Trung Ðông".
Ðây được xem là
một hành động chưa hề xảy ra đối với một vị lãnh đạo tối cao của Hoa Kỳ trong suốt mấy thập niên vừa qua.
Và đây cũng là lần thứ ba trong
năm nay, trong một bài diễn văn đọc trước một cử toạ đông đảo, ông Bush đã đề cập đến Việt Nam và sự tàn ác của cộng sản. Lần thứ nhất ngày 05/6/07 tại thủ đô Prague của Tiệp Khắc trong Hội nghị Prague về Dân chủ Toàn cầu, và lần thứ hai tại Lễ khánh thành Tượng đài các Nạn nhân cộng sản tại Hoa Thịnh Ðốn ngày 12/6/07.
Người ta còn nhớ là gần đây nhất vào
tháng 6 năm nay, TT. Bush đã tiếp 4 vị lãnh đạo các tổ chức tranh đấu cho nhân quyền Việt Nam của người Mỹ gốc Việt, chỉ mấy ngày trước khi chủ tịch Nguyễn Minh Triết sang thăm Hoa Kỳ. Sự kiện này đã làm chế độ CSVN cay cú không ít. Và trong buổi hội kiến tại Toà Bạch Ốc, TT.
Bush cũng đã thẳng thắn đặt vấn đề nhân quyền với chủ tịch Triết.
Lê Minh Úc
=END=
4- Tin Tức Quốc Nội
- Về vụ bắt giữ nhà báo tranh đấu Nguyễn Khắc Toàn tại Hà Nội vào chiều ngày 22/8/2007 khi đi giúp phát quà cho đồng bào dân oan tại vỉa hè trước trụ sở toà án tối cao
Chiều hôm qua
22/8/2007 vào lúc 17 giờ 30 phút tôi - công dân Nguyễn Khắc Toàn đã tranh thủ ra chỗ đồng bào dân oan khiếu kiện họ vẫn nằm nghỉ tại vỉa hè bên cạnh phòng tiếp dân của cơ quan toà án nhân dân tối cao đóng tại 48 phố Lý Thường Kiệt quận Hoàn Kiếm Hà Nội để tìm sô đông bào chưa được nhận quà. Ðây là ngày thứ 3 liên tiếp tôi ra địa điẻm này đê phát quà trực tiếp cho đồng bào theo sự nhờ cậy của anh em dân chủ trong Nam. Cũng nói rõ thêm nguồn gốc món quà này do kỹ sư Ðỗ Nam Hải đã trích ra từ giải thưởng Nhân quyền Quốc Tế mà anh được tặng thưởng trong năm 2006. Kỹ sư Phương Nam - Ðỗ Nam Hải đã quyết dịnh trích tặng 600 USD giúp đồng bào dân oan, trong đó 400 USD tới đồng bào đang biểu tình khiếu kiện tại Sài Gòn và 200 USD tới sô đồng bào đang khiếu kiện tại Hà Nội. Nhung vì đường xá quá xa xôi cách trở anh không thể nhờ ai được ngoài đó phát quà tặng giúp mình, nên đã nhờ cô Vũ Thanh Phương chuyển ra Hà Nội để liên lac với tôi làm giúp công việc đó. Số tiền này tuy nhỏ bé so với nhu cầu và thiếu thốn rất lớn của đồng bào dân oan đang đói khổ túng quẫn cùng đường, nhưng ý nghĩa thì vô cùng quý giá đúng như câu : một miếng khi đói bằng một gói khi no.
Trong 3 ngày liên tiếp từ hôm 19/8/2007 tôi đã phát được gần 20 người và để cho mọi việc minh bạch rõ ràng, nên tôi đã cho số đồng bào dân oan đã nhận được phần quà giúp đỡ ký rõ họ tên, quê quán và số tiền đã nhận được để sau này gửi lại cho Ðỗ Nam Hải biết và yên tâm.
Khi chiều qua tôi vừa đi xe máy ra tới nơi thì đã bắt gặp thượng tá Hà Mạnh Hoà phụ trách an ninh chính trị quận công an Hoàn Kiếm đang ngồi trà trộn xen lẫn vào đám dân oan cùng với 3-4 nhân viên an ninh mật vụ của sở công an TP Hà Nội cũng đứng ngồi quanh quẩn quanh đấy. Và họ chỉ chờ khi tôi tắt khoá xe máy thì ngay lập tức viên sĩ quan Hà Mạnh Hoà xông ra giả vờ thăm hỏi việc làm giấy chứng minh thư nhân dân đã xong chưa? Rồi ngay sau đó tiến đến gần và giật luôn trong túi áo sơ my trên ngực của tôi mảnh giấy biên nhận do đồng bào ký nhận tiền giúp đỡ trong mấy ngày qua. Tiếp sau đó nữa là trung tá Nguyễn Mạnh Cường sĩ quan công an quận Hoàn Kiếm xấn sổ xông ra quát tháo om xòm nói rằng đắt quả tang tôi đi phát tiền của bọn phản động lưu vong cho dân oan để kích động bà con nổi dậy chống đảng và nhà nước, nhằm gây rối an ninh và trật tự xã hội. Tôi thấy vậy nhưng rất bình tĩnh đáp lại ôn tồn rằng mọi việc tôi đã làm trong mấy ngày qua
không có gì sai trái, vi phạm pháp luật, chỉ là công việc mang ý nghĩa nhân đạo và từ thiện xã hội mà thôi. Lập tức cả 2 sĩ quan công an Hoà và Cường xoay ra khẳng định tôi vi phạm lệnh quản chế không được đi ra khỏi khu vực phường theo nghị định 53/ CP và
buộc tôi phải theo họ về trụ sở công an phường Trần Hưng Ðạo để thẩm vấn làm rõ. Họ yêu cầu tôi xuống xe máy để dắt bộ hoặc để họ lái về còn tôi phải ngồi đằng sau xe do họ chở. Tôi phản đối việc bắt giữ tôi cũng như những đòi hỏi vô lý như vậy của tốp công an, đông thời tôi nói sẽ chỉ đi về đồn công an phường với điều kiện : tôi vẫn kiểm soát tay lái còn một nhân viên mật vụ tên là An sẽ ngồi đằng sau, họ đồng ý và tôi bị áp giải về công an phường Trần Hưng Ðạo như thế kèm theo 1 mật vụ đeo kính trắng cận tên là Hải dùng xe máy đi kèm bên.
Vào tới đồn công an, toi yêu cầu pahỉ làm việc ngay kẻo giam giữ tôi kéo dài là không có lợi cho cả 2 bên. Hơn 10 phút sau 2 sĩ quan an ninh chính trị là những người đã chỉ huy cuộc bắt giữ tôi phóng xe máy trở về đồn và bắt đầu cuộc thẩm vấn. Tôi đấu tranh rất rành mạch trước từng câu hỏi hay những lời cáo buộc vô cớ của họ làm cả 2 sĩ quan an ninh rất khó đối đáp lại với một mình tôi. Tôi vẫn khẳng định việc công an và chính quyền áp đặt lệnh quản chế đối với tôi là
hoàn toàn bất công, phi
lý, vì đó là xuất phát từ hệ quả của vụ xử án đã vi phạm nghiêm trọng luật tố tụng hình sự, bộ luật hình sự, hiến pháp... của chính nhà nước CHXHCN VN. Do đó việc tôi kết luận lệnh quản chế với riêng mình tôi là hoàn toàn bất công, vi
hiến và phi
pháp... là không có gì phải bàn cãi nữa.
Trong suốt gần 3 giờ bị thẩm vấn, họ lập 1 biên bản hành chính và 1 nội dung ghi lời khai của tôi như thủ tục hỏi cung tội phạm hình sự vậy. Tôi không ký nhận vào bất kỳ tờ biên bản nào và chỉ làm việc này khi có ý kiến phản đối được ghi bên cạnh, đông thời yêu cầu phía công an phải cung cấp cho tôi một bản dù là bản phôtocoppi, nhưng họ không chấp nhận yêu sách đó của tôi.
Trong thời gian tôi bị bắt giữ tại công an phường này để thẩm vấn, thì rất may có chị Bảo Khánh của đài phát thanh Việt Nam Sydney Rađiô bên Uc Châu gọi điện về biết được nội dung câu chuyện đang xảy ra cách xa hàng ngàn cây số giữa tôi và công an Hà Nội. Do vậy chị đã ghi âm được gần 1 giờ đồng hồ mọi chi tiết về cuộc khẩu chiến giữa tôi và các nhân viên an ninh của nhà nước CSVN đang diễn ra khá quyết liệt trong đồn công an tại trung tâm thủ đô Hà Nội.
Ðến hơn 20 giờ 10 phút họ tạm thả tôi ra khỏi đồn và lệnh cho một cảnh sát khu vực trẻ tuổi khoảng 25 thuộc công an phường Tràng Tiền áp giải tôi về tận nhà.
Ðây là lần thứ 8 công an Hà Nội bắt giữ tôi trong thời gian gần 20 tháng kể từ ngày được tạm trở về nhà vào đầu năm 2006. Tôi thật buồn vì cái gọi là nhà nước pháp quyền XHCN Việt Nam đang được ngày càng hoàn thiện và củng cố vững mạnh mà như thế này sao? Từ nay đến đầu năm 2009 là thời hạn tôi sẽ hết án tù quản chế 3 năm, tôi không biết còn mấy chục lần nữa sẽ bị bắt giữ và nhũng nhiễu, ngăn cản, trù dập các quyền công dân, quyền sinh hoạt như một con người bình thường nhất nữa đây? Làm một con người sông bình thường, giản dị nhất nhưng được sử dụng đầy đủ các quyền Con người căn bản và tối thiểu nhất ở Việt Nam thật khó làm sao?
Nhà báo tranh đấu cho tự do Nguyễn Khắc Toàn
Số nhà 11 Ngõ
Tràng Tiền, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội
=END=
5- Sinh Hoạt Cộng Ðồng
- Các nơi chào mừng Ðại-Hội Nghị-Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ
Tâm Việt
Tin từ văn-phòng trung-ương
Nghị-hội Toàn-quốc Người Việt tại Hoa-kỳ cho hay, nhiều lá thư từ Washington cũng như từ một số tiểu-bang đã được gởi tới hay đánh điện về để chào mừng Ðại-hội hằng niên lần thứ 21 của Nghị-hội sắp nhóm họp ở St. Paul, Minnesota, vào thứ Sáu tới đây.
Ðặc-biệt nhất, thư bằng tiếng Việt từ TNS Webb
Như thường-lệ, mỗi khi Ðại-hội của Nghị-hội họp hàng năm, các
dân-biểu nghị-sĩ Quốc-hội Hoa-kỳ hay có thói gởi thư đến chào mừng Ðại-hội và chia xẻ một số nhận-định về những công việc làm của Nghị-hội, nhất là về những công-tác nào mà Nghị-hội có dịp làm việc chung với các văn-phòng
Quốc-hội.
Bỏ ra ngoài những lá thư chỉ có cách
giao-tế và chào mừng chung chung, như hai lá thư "chào mừng" Ðại-hội của hai thị-trưởng Minneapolis (ông R.T. Rybak) và St. Paul (ông Chris Coleman), một số rất đáng được chú ý vì tính-cách đặc-biệt của chúng.
Trong số những lá thư thuộc loại sau này có lẽ trước hết phải kể đến lá thư của Thượng-nghị-sĩ James Webb (DC-Virginia), một tân-TNS mới thắng TNS kỳ-cựu George
Allen của Ðảng CH vào tháng 11 năm ngoái và hiện là
thành-viên trong Uỷ-ban Ngoại-giao Thượng-viện chuyên-trách về Á-châu, bởi lẽ: ngoài lá thư viết bằng tiếng Anh, ông còn có một lá thư viết bằng tiếng Việt rất chuẩn (đề ngày 14/8) mà một phần nội-dung như sau:
"Có lẽ đa số các bạn đều biết sự ngưỡng mộ và lòng quý mến của tôi đối với nền văn hoá Việt Nam. Tôi đã làm việc chung với rất nhiều cá nhân và đoàn thể của cộng đồng trong những thập niên qua với nỗ lực phát triển liên hệ Việt-Mỹ...
Cộng đồng người Mỹ gốc Việt là một sức mạnh đáng kể của Hoa Kỳ. Tôi tin tưởng rằng Ðại Hội năm nay sẽ là nguồn hứng khởi cho nhiều hoạt động kế tiếp, và Nghị Hội sẽ tiếp tục đóng vai trò tích cực trong cộng đồng người Việt nói riêng và Hiệp Chủng Quốc nói chung."
Có người được đọc lá thư xong kêu: "Wow! Ðây quả là một tiền-lệ chưa được thấy trong các cuộc trao đổi giữa Quốc-hội Mỹ với các hội-đoàn của người Việt. Ðáng để cho chúng ta theo dõi."
Ðược biết, từ tháng 3
năm nay, chỉ ít tháng sau khi ông lên làm TNS, ngày 15/3, ông Webb đã gặp gỡ mấy người trong cộng-đồng (như Tiến-sĩ Nguyễn Ðình Thắng của Boat People S.O.S. và ÔB. Nguyễn Ngọc Bích của Nghị-hội) để chia xẻ quan-niệm của ông chỉ ít giờ trước khi ông gặp Phó-TT Phạm Gia Khiêm. Ông nói: "Tôi sẽ trình bầy cho Ô.
Khiêm rõ là trong bang-giao Mỹ-Việt, không phải chỉ có Hà-nội và Washington. Còn có một thành-tố thứ ba nữa không
kém quan-trọng, đó là cộng-đồng người Mỹ gốc Việt. Họ cần quan-niệm đây là một liên-hệ tay ba, một hình tam giác chứ không phải chỉ có hai chiều."
Dân-biểu Mike Honda: Vai trò tiên-phong của người Việt
"Với tư-cách là Chủ-tịch Nhóm
Dân-biểu Người Mỹ gốc Á-châu Thái-bình-dương (Congressional Asian Pacific
American Caucus)," ông Dân-biểu Mike Honda (DC-Cali) viết (đề trước vào đúng ngày 23/8) để chào mừng Ðại-hội, "tôi hoan-nghênh việc Nghị-hội đã lên tiếng không
ngừng nghỉ nhằm phát huy sự tham-gia của các bạn người Mỹ gốc Việt, gốc Á-châu và gốc Thái-bình-dương vào trong đời sống công-dân ở xứ này bên cạnh việc vận-động cho nhân-quyền ở Việt-nam." Ông cho rằng Nghị-hội đã sớm nhìn ra
vai trò của người Mỹ gốc Á-châu Thái-bình-dương và "khen Nghị-hội trong
việc tìm ra một chiến-lược nhằm củng-cố và năng-lực-hoá cộng-đồng AC-TBD trong chuyện ngày càng tham-gia nhiều hơn vào tiến-trình
chính-trị ở Hoa-kỳ. Một cộng-đồng người Việt gốc Mỹ mà được bật dậy sẽ là một thành-phần quan-trọng trong liên-minh người Mỹ gốc AC-TBD.
Tôi rất hãnh diện được làm việc với Nghị-hội trong chuyện này và mong là liên-hệ của chúng ta sẽ tiếp-tục tốt đẹp."
Nữ-dân-biểu Loretta Sanchez: "Tìm sự hướng-dẫn của Nghị-hội"
Nhắc đến việc Nghị-hội đã có mặt từ năm 1986 để thành một diễn-đàn rộng rãi của người Mỹ gốc Việt trên toàn-quốc, bà dân-biểu Loretta Sanchez (DC-Cali) trong thư đề ngày 20/8 đã viết: "Nghị-hội cũng đã trở thành một tổ-chức hàng đầu về nhân-quyền và dân-quyền cho người dân VN ở quê nhà. Nhiều lần, tôi đã tìm đến sự hướng-dẫn của Nghị-hội về những trường-hợp vi-phạm nhân-quyền ở VN. Và tôi rất vui đã mời được đại diện của Nghị-hội đi cùng với tôi vào gặp bà Chủ-tịch Quốc-hội Nancy Pelosi." (hôm 21/6/2007, một ngày trước khi bà Pelosi gặp ông Nguyễn Minh Triết).
Cũng ở Quận Cam và
Nam Cali như bà Sanchez, ông Dân-biểu Ed Royce (CH-Cali), trong bức thư đề ngày mồng 3/8, rất hoan-hỉ thấy chủ-đề Ðại-hội năm nay của Nghị-hội là "Tự-túc kinh tế để cất cánh về chính-trị" ("Economic Self-sufficiency for Political
Takeoff") mà ông cho là sẽ giúp vào việc hội-nhập ngày càng chặt chẽ của cộng-đồng chúng ta vào đời sống chính-trị ở Mỹ. Ông viết tiếp: "Với một dân-số 1 triệu rưởi người, các cộng-đồng người Mỹ gốc Việt ở trên khắp nước là những cộng-đồng rất sống động và tham-gia tích-cực vào chính-trị xứ này.
Ngay trong đơn-vị bầu cử của tôi, tôi đã chứng-kiến sự thăng tiến của Little
Saigon, giờ đây là khu làm ăn buôn bán lớn nhất của người Việt trên toàn-quốc. Tiếng tăm vang xa rất xa của Little Saigon là một bằng-chứng về những đóng góp
mà người Mỹ gốc Việt đã cống-hiến cho xã-hội Hoa-kỳ."
Ðược biết, Dân-biểu Ed Royce là một trong
những người ủng-hộ mạnh nhất Ðài Á Châu Tự Do từ trước tới giờ ở trên Quốc-hội. Trong dự-luật H.R. 3096 về Nhân-quyền VN mà Dân-biểu Chris Smith (CH-New Jersey) đã đưa vào Hạ-viện vào cuối tháng 7
vừa qua, Dân-biểu Ed Royce đã có phần đóng góp của mình bằng cách đưa vào một điều khoản dành hơn 10 triệu đô-la cho Ðài ACTD nhằm bẻ gẫy các chương-trình
phá sóng của Hà-nội.
Ðể kết, ông Royce viết:
"Tôi tin chắc rằng trong những năm tới đây, người Mỹ gốc Việt sẽ tiếp-tục đóng một vai trò quan-trọng trong xã-hội Hoa-kỳ."
Dân-biểu Frank Wolf về tự do và nhân-quyền ở VN
Là một dân-biểu cha đẻ của Ðạo-luật về Tự do Tôn-giáo Quốc-tế (chính nhờ đạo-luật này mà giờ đây ta có Uỷ-hội Hoa-kỳ về Tự do Tôn-giáo Quốc-tế, bản phúc-trình hàng năm của Bộ Ngoại-giao Mỹ về vấn-đề này và danh-sách CPC, tức danh-sách các quốc gia đáng
quan-tâm đặc-biệt vì thiếu tự do tôn-giáo), Dân-biểu Frank Wolf (CH-Virginia) viết ngày
14/8 cho G.S. Nguyễn Ngọc Bích của Nghị-hội:
"Cám ơn Ông đã nhắc đến việc tôi đỡ đầu cho Dự-luật H.R. 3096, Ðạo-luật về Nhân-quyền VN năm 2007. Tôi thâm-cảm tất cả những gì mà Nghị-hội đã làm cho tới nay để giúp cộng-đồng người Mỹ gốc Việt.
"Tôi chia xẻ những
quan-tâm của người Mỹ gốc Việt trong đơn-vị bầu cử của tôi, cũng như là ở trên toàn-quốc. Họ rất giận và buồn bực khi họ thấy Hà-nội như có một kế-hoạch mới và thô
bạo nhằm đảo lộn những bước tiến về nhân-quyền ở VN. Tôi có cảm-tưởng là Hà-nội đã đàn áp các thành-phần chủ-trương nhân-quyền và tự do tôn-giáo chỉ vì họ nghĩ là Mỹ không còn có ảnh-hưởng gì nữa ở trong vùng. Nhất là sau khi họ đã được vào WTO (Tổ-chức Thương mại Thế-giới) và đã gặp được Ðức Giáo-hoàng thì họ cho là họ có thể hành-động một cách thô bạo đối với những người ủng-hộ tự do dân-chủ mà Mỹ sẽ không có phản-ứng gì."
Chính vì thế mà ông cũng như một số đồng-viện của ông đã cho rằng phải cho Hà-nội thấy là Mỹ chưa hẳn đã là một con "chó sói" không còn răng. Vì thế mà bên cạnh việc khen
Nghị-hội đã tham-gia tích-cực trong mọi lãnh-vực như giáo-dục, văn-hoá và dân-quyền ở Mỹ, ông còn hứa là "tôi cũng sẽ tiếp-tục đẩy mạnh chuyện tranh đấu cho tự do của nhân-dân VN."
Hai thượng-nghị-sĩ của Minnesota
Không chỉ có mấy dân-biểu và thượng-nghị-sĩ ở thủ-đô là có làm việc với và ủng-hộ Nghị-hội. Ngay tại địa-phương và tiểu-bang Minnesota, TNS Norm Coleman cũng có thư cho ông
Huỳnh Sĩ Nghị trong Ban Tổ-chức Ðại-hội năm nay đề ngày 23/8 ủng-hộ việc làm của Nghị-hội trong 21 năm qua, là đã "giúp những người đích đáng có được những dụng-cụ cần-thiết để đạt tới một tương-lai sáng láng qua con đường tự-túc tự-cường, trong khi vẫn duy trì được nền văn-hoá cổ-truyền cũng như di-sản của VN trên thế-giới" qua đó Nghị-hội thực-sự giúp được cho nước này thành một nước đa-văn-hoá "e pluribus unum" ("từ nhiều trở thành một").
Trong khi đó, trong một lá thư đề ngày 20/8, bà Thượng-nghị-sĩ Amy Klobuchar, cũng của TB Minnesota, cho là Nghị-hội đã đạt đến "một mốc phải xem là bất ngờ" ("an amazing milestone") khi đã hoạt-động được đều đặn 21 năm. Tuy thời-khoá-biểu của bà không cho phép bà đến chia vui được với các tham-dự-viên, bà vẫn khen những công việc mà Nghị-hội đã làm cho đồng-bào "ở Minnesota và cả ở toàn-quốc nước Mỹ" trong các lãnh-vực như "phát huy giáo-dục, dẹp bỏ kỳ-thị và năng-lực-hoá toàn-thể cộng-đồng" trên toàn-quốc.
Thư của Thống-đốc Minnesota, viết từ bàn giấy ông Tim Pawlenty, thì nhắc đến sự-kiện
Minnesota, "đất Vạn Hồ," có 21 nghìn người Việt chọn đến ở, thành cộng-đồng người Việt lớn thứ 15 ở trên đất Mỹ. Mặc dầu vậy, sự thành công của người Việt ở đây vẫn có một số trường-hợp vượt trội, như hãng về môi-trường của kỹ-sư Ngô Như Hùng Việt (Viet Ngo trong tiếng Anh), hãng Lemna, Inc. là một điển-hình.
Không kể một số văn-phòng
vì lý-do này hay lý-do khác đã không kịp có thư chào mừng Nghị-hội song vẫn cho người gọi đến hay gửi e-mail đến xin lỗi (như văn-phòng của ông DB Chris Van Hollen ở Maryland hay văn-phòng của ông DB
Ed Pastor của Arizona), riêng văn-phòng của ông DB
Chris Smith (CH-New Jersey) thì sáng ngày thứ Ba, 21/8, đã cho người gọi đến để thu xếp cho ông Smith, vào ngay sáng thứ Sáu tới đây, 24/8,
nói chuyện trực-tiếp với Ðại-hội. Tưởng cũng cần nhắc, ông Chris Smith là một trong những người sốt sắng nhất trên Quốc-hội thúc đẩy các dự-luật về nhân-quyền ở VN trong những năm qua. Dự-luật do ông đưa ra tháng Năm vừa rồi (Dự-luật H.R. 243 đệ nạp ngày 2/5/2007) đã thu được 404 phiếu thuận trên 0 ở Hạ-viện, chỉ hơn một tháng trước khi ông Nguyễn Minh Triết sang gặp Tổng-thống Bush ở Toà Bạch Ốc.
=END=
6- Ðọc Báo Ngoại Quốc
- Hồ Cẩm Ðào, Muốn Không Yêu Nước Cũng Khó
Dương Lợi Lê
(Trần Ðông Ðức dịch)
Qua sự việc Lê Phước Tuấn vừa bị gia hạn giam giữ sau khi mãn hạn tù (29/6/2007) vì tội danh đả thương quan chức phái đoàn Phan Văn Khải, xin dịch lại bài bình luận của nhà bình luận chính trị Dương Lợi Lê.
Bài dịch nguyên văn từ Hoa Ngữ "Hồ Cẩm Ðào, Muốn Không Yêu Nước Cũng Khó", trong đó tác giả Dương
Lợi Lê dành một phần lớn của bài nói về Lê Phước Tuấn và Jerry Kiley và cuộc biểu tình của người Việt làm cảm khái cho toàn bài bình luận.
Trần Ðông Ðức
***
Muốn Không Yêu Nước Cũng Khó
Dù cho khẩu hiệu đề cao lòng yêu nước của đảng cộng sản Trung Quốc từ lâu đã bị người đời bác bỏ không thương tiếc, Hồ Cẩm Ðào gần đây không thấy ngượng ngùng mà còn vận động phong trào Bát Vinh Bát Sỉ" (tám vinh tám nhục) lấy cái nhiệt tình
yêu nước làm thành điều quan trọng đầu tiên. Hồ Cẩm Ðào kêu gọi yêu nước nghe qua có chút gì khôi hài, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận cũng không
phải là không đạo lý. Nội hàm của lòng yêu nước đương nhiên bao gồm cả lòng nhiệt tình yêu mến người dân, mà người Trung Quốc trong thực tế với bộ mặt thật ngô ngố thế kia, Hồ Cẩm Ðào thật khó tìm
ra một lý do nào để không yêu cho được.
Chưa đầy một năm về trước, người anh em kết nghĩa của đảng cộng sản Trung Quốc là thủ tướng Việt Nam Phan Văn Khải làm chuyến viếng thăm nước Mỹ. Ðây là vị thủ tướng đầu tiên thăm Mỹ quốc sau 30 năm chiến tranh Mỹ Việt kết thúc. Giống như cuộc viếng thăm sắp tới của Hồ Cẩm Ðào, điều chú trọng là việc mang theo những đội ngũ mua bán để gây thanh thế cốt dùng lợi ích kinh tế để bôi trơn những va chạm về ý niệm chính trị của hai nước, cũng như có dịp phô trương những xa hoa bề mặt để che đậy sự khiếp nhược bên trong đối với một cường quốc về kinh tế lẫn đạo lý.
Tổng thống Bush tại phòng bầu dục ở Bạch Cung gặp mặt Phan Văn Khải, trong
cảnh nhấp nháy của ánh huỳnh quang, chủ khách hội đàm qua lại, nhưng cách Bạch Cung không xa tại quảng trường Lafayette, là một quang cảnh cờ sắc bay lượn, đầu người nhấp nhô. Họ nghiêm chỉnh đòi hỏi chính quyền cộng sản Việt Nam đình chỉ ngay việc bức hại các tác giả bất đồng chính kiến, các vị lãnh đạo tôn giáo, các nhà tư duy độc lập và các nhân sĩ chống tham ô nhằm đem lại tự do và nhân quyền cho nhân dân Việt Nam.
Cuộc biểu tình
kháng nghị thị uy với chính quyền chuyên chế Việt Nam không dừng lại ở giới hạn quảng trường Lafayette, mà Phan Văn Khải đi đến chỗ nào đều nghe tiếng kiều dân Việt Nam phẫn nộ hò hét. Tinh thần quần chúng lên cao đến nổi trong diễn dịch xảy ra chuyện tranh chấp ngoại giao của hai phía truyền thông.
Trong thời gian Phan Văn Khải đến thủ phủ Hoa thịnh Ðốn, uỷ hội mậu dịch Mỹ Việt cùng
các cơ cấu thành viên tại Mayflower Hotel cử hành một cuộc chiêu đãi thịnh soạn. Trong
số quần chúng biểu tình từ trước, có một vị cựu chiến binh Việt Nam là Jerry Kiley, một người nhiệt tình ủng hộ cho công cuộc tự do cho Việt Nam. Ông ta đã qua mặt được cảnh sát, ung dung tiến vào phòng yến tiệc, ngồi tại một nơi cách
không xa Phan Văn Khải, đợi đến lúc Phan Văn Khải đứng lên đọc diễn từ, Kiley cố nén nội tâm phẫn nộ, cầm ly rượu đỏ lên khỏi bàn, hắt vào phía chỗ của Phan Văn Khải. Màu đỏ tươi ướt đậm kia, Kiley nói giống như máu của những người vô tội bị chính quyền tàn bạo Việt Cộng thảm sát.
Tại khách sạn nổi tiếng
Willard Hotel, chỗ trú chân cho phái đoàn thăm viếng, phó
chủ nhiệm văn phòng chính phủ Nguyễn Quốc Huy lại gặp phải một chuyện khó chịu hơn. Một vị biểu tình viên đến từ tiểu bang Georgia, bất thình lình chạy tới trước mặt của Nguyễn Quốc Huy, đấm một phát vào mặt họ Nguyễn. Lê Phước Tuấn là một người tị nạn đến từ Việt Nam, theo lời kể lúc nhìn thấy một quan viên Việt cộng vênh vang trước mắt làm anh ta nhớ lại sự chua xót của tuổi thiếu niên khi bị quân đội Bắc Việt dùng lưỡi lê bắt nhảy múa.
Kiley và Lê Phước Tuấn bị bắt ngay tại hiện trường, phải đối mặt với việc tố tụng phiền phức. Ðể giúp đỡ hai người, kiều dân Việt Nam tại thủ đô Hoa Thịnh Ðốn và phụ cận rất nhanh chóng quyên góp ngay ngân quỹ, đồng thời tổ chức kháng nghị, phản đối sở di trú Hoa Kỳ về việc đòi trục xuất Lê Phước Tuấn. Kiley và Lê Phước Tuấn không lâu sau được tiền bảo chứng tại ngoại. Tội danh công kích sứ tiết ngoại quốc của Kiley không thành lập, tuy đối diện với lời chỉ khống tiến nhập phi pháp vào khu vực ngoại giao,
còn vụ án của Lê Phước Tuấn đến nay vẫn chưa kết thúc.
Theo như dự kiến, Hồ Cẩm Ðào lần này đến Mỹ chắc là không thể có những hoạt động biểu tình kịch liệt. Ở đây không phải nói chuyện so sánh về văn minh lễ mạo, tôn trọng pháp luật của người Hoa hay người Việt Nam tại Mỹ. Về tỉ lệ số lượng ở Mỹ mà tính, những thứ thô lỗ hồ đồ, coi thường pháp luật của người Hoa thì vượt xa kiều dân gốc Việt. Nếu như nói về kết bè với những thế lực đen tối, lén lén lút lút, làm gián điệp, người Hoa không thua sút một tộc kiều nào tại Mỹ. Như vậy, thì tại làm sao
rất nhiều người Hoa đang ở tại thế giới tự do mình đầy gai góc nhìn thấy một nhà độc tài bên kia đại dương tới nơi thì hai đầu gối muốn mềm, giọng nói phát run, ngóng cổ ra chờ, giống như nắng hạn chờ mưa? Nguyên
nhân cơ sở có thể đếm tới mấy chục, tuy nhiên nguyên nhân căn bản nhất là do
tính nô lệ thâm căn cố đế, chủ nghĩa thực dụng - sùng bái vật chất và khinh rẻ niềm tin của người Trung Quốc.
Coi lại lịch sử Trung Quốc mấy ngàn năm qua, những chùn bước trước người Hung Nô, Nữ Chân, Mông Cổ, Mãn Thanh để rồi như những đám đen mang màu giết chóc. Nội bộ Trung Quốc binh họa phỉ hoạn càng làm máu đổ bốn bề năm này qua năm khác. Chúng ta đã tận dụng hết sức để giải thích rằng là tại vì bọn kia tham lam tài nguyên phong phú của Trung
Quốc, nhưng mà thay đổi cách nhìn ở một góc cạnh khác, khống chế được ai để dễ bề bắt làm
trâu ngựa cũng là dục vọng trên đời. Người Trung Quốc hiện tại nên nhớ rằng, phải chăng trên thân thể chúng ta có dấu vết của thái độ xu nịnh và
tính nô lệ với bạo quyền.
Sử gia thường than thở rằng triều Mãn Thanh cai trị Trung Quốc tạo nên những đổi thay làm nghiêng trời đổ đất. Trong khoảng thời gian hai trăm năm, từ cảnh "thà chết không để đuôi sam" chuyển thành "thà chết không cắt đuôi
sam". Kỳ thực, đảng cộng sản cai trị Trung Quốc cũng là một dạng biến hóa của kiểu nhận giặc làm cha như thế. Dựa vào bạo lực để tẩy não, không đầy hai mươi năm, những lời nói công bằng đạo nghĩa hầu như trở nên run rẩy như chuột nghe tiếng mèo, những người thống trị có làm xằng bậy cũng không một ai dám ho he lên tiếng.
Các loại ý thức nịnh bợ và nô
tính này cũng vượt đại dương đem tới Mỹ quốc. Một bên là đang hưởng thụ, thậm chí lạm dụng văn minh của thế giới tự do, một bên thì vẫn nhớ ghi lòng những điều tác ác đa đoan của chủ cũ. Cái loại chọn lựa kiểu nghiện độc như thế thật khó lòng hiểu nổi. Hơn hai mươi năm về trước, đa phần người Hoa tại Mỹ treo cờ "Thanh thiên bạch nhật mãn địa hồng" trong tiết Song Thập, (ngày 10 tháng 10 quốc khánh của Trung
Hoa Dân Quốc, nay đóng tại Ðài Loan). Cách đây không lâu, ngày mồng 1 tháng 10 (Quốc khánh của Trung
Hoa nhân dân cộng hòa quốc) mà màu cờ đỏ vốn là ám ảnh "máu tươi nhuộm thành" (tiên huyết nhiễm thành) đã trở thành
màu cờ chủ lưu của những hoạt động của người Hoa. Theo quan sát, những người cầm cờ đỏ vui mừng nhảy múa lúc đầu chỉ là những vợ con của những quan chức đến từ đại lục. Nay trong số vui mừng đó cũng không thiếu những người bị chế độ cộng sản chà đạp - trốn qua Hương Cảng và Ðài Loan, và ngay cả những người đến từ đại lục đã từng qua các cuộc đào thoát truân chuyên từ thập niên tám mươi.
Phân tích cho thấy rằng, không ít những người này lại dùng những phương thức thương mại để quay về đại lục, hoặc dùng phương thức đầu tư độc lập để trở thành nguồn hợp tác bên ngoài với những quan chức Trung Cộng. Về mặt lợi ích kinh tế, họ bị ràng buộc với bạo quyền Trung Cộng để cùng chảy chung một dòng ô nhiễm (đồng lưu hợp ô).
Không có niềm tin, bất phân phải trái,
chỉ cần có thể chia được một bát canh, ngay cả luộc cả cha ông mình cũng không hề gì. Tính thực dụng cộng với thế lực, về mặt bản chất tự nhiên đã trở thành một thứ đạo lý của một hạng người tội nghiệp hễ ai có sữa thì là gọi mẹ.
Do đó, từ thời đồ phu Lý Bằng trong biến cố Lục Tứ (ngày 4 tháng 6, 1989 tàn sát sinh viên tại Thiên
An Môn) cho đến hý tử (tay chơi) Giang Trạch Dân, mỡ dân thịt dân Hồ Cẩm Ðào, hay còn gọi là Hồ tận đào, bất kể tại đại lục đang phạm tội gì, nhưng đến nước Mỹ tự nhiên mang theo một rừng cờ đỏ. Ðại Sứ quán tán thưởng mấy mươi mỹ phẩm mà bất phân nam nữ, bất luận trẻ già, mỗi gương mặt diễn viên đùn lên như thiếu nữ tươi cười, như trẻ thơ hoan hô nhảy nhót, vui vẻ muôn phần tạo thành một cảnh quang thật kỳ dị hiếm hoi tại thế giới tự do.
Phá nhà cướp cửa nhưng vẫn được ca tụng công đức, đánh cha đánh mẹ nhưng vẫn được cảm tạ tri ân, buộc người ta phải rời bỏ quê hương mà bây giờ phải ra bài nghênh tiếp. Có loại nhân dân như vậy bày ra làm Hồ Cẩm Ðào muốn không yêu nước cũng khó. Bị độc tài bạo quân yêu được rồi muốn rứt ra càng khó hơn. Ðó chính là nguyên nhân sở tại của người Trung Quốc cứ ngàn năm mãi bị bóng đè.
Dương Lợi Lê
(Trần Ðông Ðức dịch)
Elain Chao, bộ trưởng lao động Mỹ (gốc Ðài Loan) trong lễ đón Hồ Cẩm Ðào
Tổng thống Bush đang đợi xe Hồ Cẩm Ðào tới
Quan chức Hoa Kỳ đang đứng đón Hồ Cẩm Ðào
=END=
7- Tạp Chí Á Châu
- Dân Hàn Quốc Không Muốn Viện Trợ Quá Nhiều Cho Chính Quyền Bình Nhưỡng
Minh Dũng
(VNN)
Vào ngày 2 tháng 10 năm 2007, Tổng thống Hàn quốc, ông Lô
Vũ Huyễn, sẽ sang
Bình Nhưỡng hội đàm với ông Kim Chính Nhật về những vấn đề liên quan đến sự phát triển quan hệ giữa hai miền Nam Bắc. Ðiều mà người dân và nhất là giới truyền thông ở Hàn quốc đặc biệt quan tâm không phải là nội dung của cuộc hội đàm, mà là món quà ông Huyễn sẽ đem cho Bắc Hàn là
bao nhiêu. Cho đến giờ phút này, chính quyền Hàn quốc vẫn chưa công bố số tiền sẽ viện trợ cho Bình
Nhưỡng trong chuyến đi lần này của Tổng thống Lô Vũ Huyễn là bao nhiêu, nhưng theo sự dự đoán của các đảng đối lập sẽ không dưới 20 tỉ mỹ kim. Khi dự đoán này được tung ra vào đầu tuần qua, nhiều tổ chức quần chúng ở Hàn quốc đã xuống đường biểu tình phản đối vì cho rằng viện trợ như thế là quá nhiều, không thể lấy tiền thuế của người dân đem viện trợ cho một chính quyền độc tài và lúc nào cũng nuôi ý đồ nhuộm đỏ miền Nam. Tuy nhiên trong một cuộc trả lời chất vấn của Quốc hội Hàn quốc, ông Lý
Tại Trinh, Bộ trưởng bộ Thống nhất đất nước, đáp rằng: "Chúng tôi không có hứa gì với chính
quyền Bình Nhưỡng trong chuyến đi sắp tới này. Chương
trình viện trợ cho Bắc Hàn đã được Quốc hội thông qua từ trước, chính phủ chỉ theo đó mà tiến hành."
Theo các bình luận gia thì
lời giải thích của ông Bộ trưởng Thống nhất này tuy hữu lý nhưng vẫn không đánh tan được sự lo ngại của dư luận vì cách đây bảy năm, trong
chuyến viếng thăm Bình Nhưỡng của Tổng thống Kim Ðại Trung cũng nói là không có chuyện đi đêm với Bình Nhưỡng, thế nhưng sau này biết được là chính quyền ông Kim Ðại Trung đã bí mật rút 450 triệu mỹ kim trong ngân sách quốc gia chuyển sang
cho Bắc Hàn để làm quà cho ông Kim Chính Nhật. Tổng thống Lô Vũ Huyễn là người tiếp tục đẩy mạnh chính sách Thái Bình Dương,
viện trợ cho Bắc Hàn do cựu Tổng thống Kim Ðại Trung đề ra nên không thể nào tránh khỏi việc dư luận nghi ngờ ông Huyễn cũng có thể làm những chuyện trái phép như vị tiền nhiệm của mình.
Ngoài vấn đề trên, các cơ quan truyền thông đại chúng ở Hàn quốc còn nêu lên một câu hỏi là tại sao ông Chủ tịch Kim Chính Nhật không sang Seoul mà Tổng thống Lô Vũ Huyễn lại phải cất công đi Bình Nhưỡng? Theo nguyên tắc, cuộc hội đàm lần trước tổ chức tại Bình Nhưỡng (tháng 6 năm 2000) thì lần này phải tại Seoul mới đúng chứ. Chuyện ông Lô Vũ Huyễn phải đi Bình Nhưỡng để hội đàm cho thấy sự quá nhượng bộ của Hàn quốc. Hơn nữa địa điểm nghinh tiếp và hội trường dùng làm nơi đàm phán lần nầy chỉ thuộc hạng hai, thế mà chính quyền ông Huyễn cũng chấp nhận. Chưa hội đàm mà đã để cho đối phương biết chắc là mình nhượng bộ thì làm sao đạt được kết quả tốt.
Trước những công
kích nặng nề đó, phía chính quyền ông Huyễn chỉ phản pháo lại một cách yếu ớt như sau: Việc hội đàm quan trọng là ở nội dung chứ không phải địa điểm, hội trường sang trọng mà hội nghị đi đến chỗ bế tắc thì đâu có giá trị gì.
Theo các phân tích gia về vấn đề tình hình bán đảo Triều Tiên thì ông Kim Chính Nhật cảm thấy không được an toàn cho bản thân nếu sang Seoul vào lúc này, vì ở đó có nhiều thế lực thù địch có thể tìm cách ám hại ông ta. Ngoài ra, ông Kim Chính Nhật là một người đa nghi còn hơn cả nhân vật Tào Tháo ngày xưa trong chuyện Tam Quốc Chí nên sợ rằng một khi chưa được Hoa Kỳ bỏ tên Bắc Triều Tiên ra khỏi danh sách những nước thù địch thì Mỹ có thể bắt ông ta giống như trước đây đã bắt tướng Noriega của Panama về tội tình nghi buôn
bán ma túy; Bắc Hàn còn bị nghi thêm một cái tội nữa, đó là tội chế tạo tiền mỹ kim giả, ngoài ra còn bị liệt vào danh sách quốc gia khủng bố.
Các phân tích gia này còn nói thêm rằng ông Lô
Vũ Huyễn đang đi một nước cờ cuối để mong tình hình thay đổi có lợi cho gà
nhà của ông ta trong kỳ tranh cử Tổng thống vào tháng 12 năm nay, vì nếu ngồi yên thì chắc chắn cái ghế Tổng thống sẽ rơi vào tay đảng đối lập. Bình Nhưỡng biết rất rõ chuyện này nên mượt sức yêu sách. Âu đó là cái dở của ông Lô Vũ Huyễn.
***
Bắc Kinh Siết Mạnh Chính Sách Tôn Giáo Khiến Dân Tây
Tạng Căm Phẫn
Chính quyền cộng sản Trung
quốc bắt buộc Phật giáo Tây Tạng mỗi khi tôn vinh ai thành ''Phật Sống'' phải đăng
ký với chính quyền Trung ương Bắc Kinh và phải được công nhận mới hợp lệ. Ðiều này đã làm cho
người dân Tây Tạng căm phẫn. Vào hạ tuần tháng 8 vừa qua, Cục quản lý Tôn giáo Trung ương của chính
quyền cộng sản Trung quốc vừa ra thông cáo cho hay rằng kể từ ngày 1
tháng 9 năm 2007, việc Phật giáo Tây Tạng muốn tôn ai lên thành Phật Sống phải có giấy phép của chính quyền Trung quốc. Thông cáo này quy định rằng chuyện Phật Sống hiện thân phải theo
nguyên tắc thống nhất quốc gia, đoàn kết dân tộc và hòa giải tôn giáo. Ngoài ra không để cho một ai, một người ngoại quốc nào chi phối và không được khôi phục lại đặc quyền phong kiến, một tệ nạn xã hội đã bị bài trừ. Người nào được phong thành Phật Sống phải có giấy chứng nhận của Cục quản lý Tôn giáo Trung ương.
Lẽ đương nhiên,
các cao tăng của Phật giáo Tây Tạng rất phẫn uất về cái thông cáo này, ngay đến người dân Tây Tạng cũng quá đổi bất mãn vì cho rằng chính quyền cộng sản Trung quốc tìm đủ mọi thủ đoạn để bóp chẹt Phật giáo Tây Tạng đến đường cùng. Việc phong Phật Sống chỉ là một hành động thuần về đức tin chứ không liên can gì đến chuyện chia rẽ, làm mất sự đoàn kết, và nhất là Phật giáo Tây Tạng chẳng bao giờ bị bất kỳ cá nhân hay người ngoại quốc nào chi phối.
Theo truyền thống của Phật giáo
Tây Tạng thì các cao tăng có nhiệm vụ phải đi tìm một ai đó đang sống có những nét đặc thù giống hệt vị Phật đã qua đời theo như lời Sấm truyền, khi tìm được thì tôn người đó thành Phật Sống, coi như là hiện thân của vị Phật đã qua đời. Hiện nay Phật giáo Tây Tạng có hai vị Phật Sống, đó là Ðức Dalai Lama thứ 14 đang tị nạn chính trị ở Ấn Ðộ và Ðức Panchen Lama 11, đã bị chính quyền Bắc Kinh bắt cóc lúc
mới lên 6 tuổi rồi phong một người khác lên thay thế, bất chấp quy luật của Phật giáo Tây Tạng. Về phần Ðức Dalai Lama thứ 14, người được giải Nobel Hòa Bình, thì Bắc Kinh gán cho cái nhãn hiệu là phần tử phản động muốn phân hóa đất nước để cấm không cho người dân Tây Tạng tôn sùng, nhưng mọi toan tính của chính quyền Trung quốc đều thất bại khiến Bắc Kinh nổi giận luôn tìm cách bức hại tín đồ Phật giáo Tây Tạng.
Ngày 1 tháng 8 vừa qua xảy ra một cuộc xô xác
giữa công an với người dân Tậy Tạng trên sân tranh giải cưỡi ngựa thuộc khu tự trị Tây Tạng nằm trong
quận Lý Ðường, tỉnh Tứ Xuyên. Công an cho hay đã bắt nhiều người Tây Tạng vì họ đã giựt micro để xỉ vã các vị tu sĩ Phật giáo thuộc Giáo hội nhà nước đang hiện diện trên khán đài. Nhà nước chỉ căn cứ theo lời thuật của công an để phán đó là sự thật rồi vịn vào đó ra cái thông cáo nói trên. Ðiều buồn cười là sự việc xảy ra đã hơn hai tuần lễ mà chẳng có một tờ báo nào của nhà nước dám loan tin vào lúc đó, cho đến khi nhà nước bật đèn xanh mới thi đua nhau tung ra nhiều loạt bài
phóng sự rất chi tiết mà tất cả các dữ kiện đều do công an cung cấp để buộc tội Phật giáo
Tây Tạng thế này, thế kia...
Ai cũng biết những dữ kiện do công
an cộng sản cung cấp là không đúng sự thật, hơn nữa, không lý do gì chỉ vì một chuyện nhỏ như thế mà Bắc Kinh lại ra một cái
thông cáo để hủy diệt truyền thống lâu đời của Phật giáo Tây Tạng hay sao. Nếu như thế thì quả thật chính quyền cộng sản Trung quốc suy nghĩ chưa tới, chỉ chuốt lấy sự oán hận của người dân Tây Tạng. Ðó là nhận xét của các nhà phân tích về tình hình tôn giáo ở Trung quốc.
Người tây Tạng đang nhẫn nhục chịu đựng nhiều áp bức từ phía chính quyền cộng sản Trung quốc, nhưng có một điều là họ vẫn cương
quyết giữ bản sắc đặc thù của Phật giáo Tây Tạng nên chắc chắn họ sẽ không ngồi yên để cho chính quyền Bắc Kinh muốn làm gì thì làm.
=END=
8- Tin Tức Di Trú
- Cập Nhật Các Chương Trình Tỵ Nạn Tại Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ Ở Sài Gòn
Mục di trú và bảo lãnh do Văn Phòng tham vấn di trú Robert
Mullins International đảm trách hằng tuần, nhằm mục đích thông báo các tin tức thời sự liên quan đến vấn đề đoàn tụ gia đình, rất hữu ích cho quý vị nào quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân. Mọi đóng góp ý kiến xin liên lạc 1-800-411-0495
Chương trình McCain sẽ chấm dứt vào ngày 30 tháng 9 năm 2007. Sau đó, Tổng lãnh sự Hoa Kỳ sẽ không chấp thuận cấp chiếu khán
(visa) cho bất kỳ ai nộp đơn Chương trình McCain. Tu chính án McCain cứu xét đơn
của những người con trai hay gái của các tù nhân cải tạo ở Việt Nam có
thể hợp lệ xin tái định cư tại Hoa Kỳ, nếu họ đã trên 20 tuổi và còn độc thân trong thời điểm cha mẹ của họ được chấp thuận chiếu khán sang Hoa Kỳ theo diện H.O.
Chương trình Tái định cư Nhân đạo (HR): Thời điểm nộp đơn
cho chương trình này sẽ chấm dứt vào ngày 25 tháng 6 năm 2008. Chương
trình này giới hạn dành cho những người tù cải tạo không thể hoàn tất thủ tục nộp đơn trước khi Chương trình Ra đi Trật tự (ODP) chấm dứt vào ngày 30 tháng 9 năm 1994. Những người trước đây từng nộp đơn theo các chương trình H.O, U-11 và V-11 và đã bị từ chối, sẽ không hợp lệ để nộp đơn theo diện Tái định cư Nhân đạo. Những hồ sơ xin tỵ nạn bị từ chối chỉ có thể gửi thư khiếu nại đến cơ quan di trú USCIS tại Bangkok, Thái Lan.
Các đương đơn
phải liên lạc ngay với nhà cầm quyền Việt Nam để nộp đơn xin tiến hành thủ tục Tái định cư Nhân đạo với Tổng lãnh sự Hoa Kỳ. Qúy vị có thể tìm các thông tin đầy đủ bằng Việt ngữ trên trang nhà điện tử: http://hochiminh.usconsulate.gov.
Chương trình Tái định cư Nhân đạo đòi hỏi những điều kiện căn bản như sau: Ðương đơn từng bị tù cải tạo 3 năm; hoặc bị tù cải tạo 1 năm và từng được huấn luyện tại Hoa Kỳ; hoặc bị tù cải tạo 1 năm và làm việc 1 năm với công ty Hoa Kỳ ở Việt Nam; hoặc từng làm việc 5 năm với chính phủ Hoa Kỳ hay các công ty Hoa Kỳ tại Việt Nam.
Tuy nhiên, con cái trên 20 tuổi của các đương đơn diện Tái định cư Nhân đạo sẽ không hợp lệ đi theo cha mẹ.
Việc theo dõi hồ sơ Chương
trình Tái định cư Nhân đạo và Chương trình McCain chỉ có thể do chính các đương đơn thực hiện, không thể qua sự giúp đỡ của các văn phòng luật sư hay các văn phòng đại diện.
Về Chương trình trẻ lai Mỹ: Chương
trình này không có ngày hết hạn và mở ra cho "bất cứ ai sinh tại Việt Nam sau ngày 1 tháng 1 năm 1962, và trước ngày 1 tháng 1 năm 1976. Các đương đơn phải có cha là công dân Hoa Kỳ". Các đương đơn nên liên lạc trực tiếp với Văn phòng Bộ phận Tỵ nạn tại Tổng lãnh sự Hoa Kỳ ở Sài Gòn để nộp đơn.
- Hỏi: Liệu có còn đủ thời gian để nộp đơn Chương trình McCain không?
- Ðáp: Với thời gian
vài tuần còn lại cho đến khi Chương trình Gia hạn Tu chính án McCain chấm dứt, gần như bất cứ đơn
nào được nộp trong thời gian này khó thể được duyệt xét trước hạn kỳ.
- Hỏi: Làm sao chúng tôi có thể liên lạc với sở di trú để khiếu nại hồ sơ tỵ nạn bị từ chối?
- Ðáp: Ðịa chỉ của sở di trú
là : USCIS, Box 12, 120-122 Wireless Rd, Bangkok 10330, Thailand. Ðể việc khiếu nại có cơ hội thành
công, việc khiếu nại phải có các chứng minh mới, chứ không chỉ là bản sao các chứng minh cũ.
Quý độc giả quan tâm đến việc bảo lãnh thân nhân muốn có thêm tin tức cập nhật, xin theo dõi qua báo chí hay đón nghe chương trình phát thanh của chúng tôi vào mỗi tối thứ Tư từ 7PM và sáng Chủ Nhật từ 11:00AM, trên các làn sóng 1110AM, 1430AM, 1500AM, và 106.3FM. Hoặc quý vị liên lạc với một trong những văn phòng Robert Mullins International gần nhất: Westminster: (714) 890-9933, San Jose (408) 294-3888,
Oakland-San Francisco: (510) 533-8228, Sacramento (916) 393-3388 hay qua
Email: info@rmiodp.com.
=END=
9- Truyện Hay Ngoại Quốc
- Lỡ Dại
Gary Kirst
Dịch giả : Hải Ngữ phóng tác
Nguyên tác: AN INNOCENT BYSTANDER
Bàn chân cô gái trần trụi, không
giầy dép gì cả. Ðó là điều đầu tiên tôi nhận ra ngay khi thoáng thấy cô gái đứng ngơ ngác bên vệ đường. Ðiểm thứ hai đập ngay vào mắt tôi là đôi chân trần của cô lấm lem bùn; nó vương vãi cả lên chiếc quần soọc màu trắng trông loang lổ như da con bò sữa.
Chính vì thấy người cô gái dính bùn nên tôi mới ngừng xe lại. Cả đời tôi chưa bao giờ đón người lạ đứng dọc đường cho quá giang xe, bất kể đàn ông
hay đàn bà; nhất là dân bản xứ. Mặc dù tôi thuộc loại to con nhưng đón một tên Mỹ lạ mặt tướng tá như con bò mộng lên xe chắc chắn lành ít dữ nhiều. Phải cẩn thận trước hết là để bảo vệ mạng sống mình vì không ai cấm mấy thằng đứng đường lên xe xong lại chĩa khẩu súng đen ngòm ra hoặc dí dao bắt lái đến một nơi vắng vẻ. Ở đó có muốn chết cũng không xong. Chuyện lợi dụng đi nhờ xe để cướp của giết người xảy ra nhan nhản trên báo đã làm thui chột lòng từ tâm của nhiều kẻ giàu tình thương. Tôi không đến nỗi dại dột đi thương người kiểu đó. Sau nữa tôi quý
trọng thì giờ làm việc của tôi nên không muốn mất công vì những việc đâu đâu.
Vậy mà tôi đã cho cô
gái quá giang xe. Chính đôi chân trần và mớ bùn lem lấm khắp nửa thân người cô gái đã làm cho tôi ngừng xe lại. Ðầu óc giàu tưởng tượng của tôi nghĩ chắc chắn cô ta đang sợ hãi chạy trốn một hiểm nguy
nào đó, và rơi rớt đôi dép đâu đó khi băng qua con đường đất ngập bùn. Tôi còn nhớ hôm đó thứ Hai, một ngày trong tháng Mười, thời tiết tương đối ấm áp. Trời đã ngả về chiều, đúng hơn chạng vạng tối. Tôi lái xe đến Hollister, một thành phố nhỏ cách nơi tôi ở khoảng 30 dặm về hướng Nam, để gặp một khách hàng rất có hy vọng sẽ nhờ tôi làm đại diện mua căn nhà trên ngọn đồi đáng giá hơn triệu bạc. Mặc dù văn phòng làm việc của tôi đặt tại San Jose nhưng khách hàng ở các vùng phụ cận không ngớt tìm đến tôi. Chả là tôi làm nghề địa ốc, chuyên mua bán nhà cửa và tương đối thành công. Số người tỵ nạn sinh sống ở vùng Thung lũng Hoa vàng ngày càng đông, dịch vụ đáp ứng cho những người Việt thành công rực rỡ về mặt tài chánh (đến nỗi dân bản xứ phải khâm phục) ngày càng lớn nên chuyện họ cần đến một người quảng bác lịch thiệp như tôi là điều dễ hiểu. Bù lại làm ăn với những thân chủ như thế nên chẳng mấy chốc tôi phất. Phất thật sự. Hơn mười năm trong nghề, mua bán đến hơn trăm căn nhà, nhất là độ rày thân chủ của tôi ưa thích những căn nhà cỡ bạc triệu trở lên nên tôi mới dư tiền tậu một căn nhà nghỉ mát ở Watsonville; nơi gió biển thổi mơn man vào những buổi trưa hè nóng bức và ánh trăng dẻo quánh đổ tràn lên sân thượng trong những đêm rằm. Tôi thường lái xe theo ngả xa lộ 17 để về nhà nhưng vì vừa ghé Hollister nên lấy xa lộ 129 để bắt sang Watsonville cho tiện. Xa lộ này thẳng tắp chứ không
ngoằn ngoèo như con đường núi 17. Qua khỏi vài nông trại mọc sừng sững hai bên đường những hàng cây cao vút đan rậm nhánh
vào nhau; mà nếu bạn dừng chân kiếm chút bóng râm, bước xuống xe hít thở bạn sẽ ngửi được mùi thơm của đất, thoang thoảng mùi thông dại vương trong không khí, nghe tiếng chim hót líu lo đâu đó trong tàng cây, và thấy lòng
mình thoát tục hẳn. Vì thế tôi vẫn thích về nhà theo ngả xa lộ 129 hơn. Và hôm nay đang lái xe trên con đường hai
chiều vắng vẻ thì tôi gặp cô gái.
Khuôn mặt cô gái rạng rỡ khi thấy xe tôi
dừng lại bên vệ đường.
- Thế cô ta muốn quá giang à?
- Ý mày muốn hỏi sao?
- Thì cô ta có đưa ngón tay cái lên làm hiệu muốn quá giang không hay là mày mới thấy dáng đàn bà con gái là tấp vào liền?
- Tao cũng không nhớ rõ nữa. Có thể cô ta có đưa tay ra dấu.., có thể... mà tao chắc chắn là... có vì nếu không tao
chẳng dừng lại làm gì. Mày biết tính tao mà, chẳng muốn dây dưa vào những việc tầm phào như thế.
- Mày có nói là trông cô gái có vẻ gặp nguy. Hay là vì thế mà mày dừng xe lại để hỏi chuyện, xem có cần giúp đỡ gì không?
- Không... không.... cô ta muốn quá giang xe. Tao nhớ lại rồi... đúng thế... tao thấy cô ta đưa ngón tay cái lên ra dấu xin đi nhờ xe.... nên tao mới dừng lại.
- Nếu vậy mày chắc chắn là cô ta muốn đi nhờ xe?
- Sao mày cứ hỏi vặn mãi cái chi tiết con con đó vậy. Cô ta có đưa ngón tay cái lên hay không điều đó có gì quan trọng đâu!
- Không chừng lại là điều quan trọng đó mày!
Tiếng cô gái rụt rè:
- Cám ơn ông.
Tôi hất đầu ra hiệu. Cô gái vội vàng mở cửa xe bước lên. Mái tóc nâu dài quá vai hất tung về phía
tôi, rồi hất ngược trở lại khi cô nhoài người đóng cửa xe. Bây giờ tôi mới chợt nhận ra cô ta nhìn trẻ hơn tôi tưởng - độ mười bảy, mười tám gì đó chứ không hơn. Cô mặc chiếc áo cũ mèm và rộng thùng thình nên trông như đứa con
nít. Tin tức trên báo chí cho biết số trẻ em bỏ nhà đi bụi đời ngày càng tăng. Cứ đến 18 tuổi là chúng rời nhà đi ở riêng, sống độc lập. Có nhiều đứa còn tệ hơn, lêu lổng không chịu học hành, cha mẹ nói động đến thì bỏ nhà đi ngay, không hề nghĩ đến hậu quả. Con bé Mỹ này chắc cũng thế, mới nứt mắt ra đã bày đặt làm người lớn. Rà xe đi vào phân lộ, tôi hỏi:
- Cô có sao không?
Cô nhướng mắt nhìn
tôi, vẻ hơi ngạc nhiên:
- Không sao cả!
Giọng nói cô gái không còn vẻ rụt rè như lúc đầu:
- Ông có đi Santa Cruz không?
Tôi vẫn chăm chú lái xe:
- Không, tôi chỉ đến Watsonville thôi.
Cô gái hình như không để ý câu trả lời của tôi. Cô duỗi người đổi thế chân. Ðôi chân thuôn, dài ngoẵng so với thân
hình. Khẽ liếc bằng nửa con mắt tôi phải công nhận đôi chân con nhỏ dài thật, trắng hồng và lốm đốm bùn.
- Nếu cô muốn tôi sẽ đưa
cô đến đó. (chỗ tôi ở cách Santa Cruz khoảng mươi
mười lăm dặm)
Tôi gài số và tăng tốc độ. Lái xe bằng một tay, tôi khẽ liếc cô gái:
- Thế giầy dép của cô đâu?
- Giầy... giầy hả? Tôi lột ra ném
vào mặt bọn nó rồi!
- Vậy à!
Câu nói của tôi nhạt phèo vì
không muốn tò mò hỏi thêm lý do. Miệng chúng tôi ngậm tăm một quãng đường khá xa. Cả người con bé bốc ra toàn mùi thuốc lá, cộng thêm cái mùi hăng hắc khó chịu mà mãi một lúc sau tôi mới nhận ra mùi thuốc chống muỗi. Hai bàn tay xếp gọn gàng trên đùi, cô gái nhìn chăm chú vào những móng tay đã trầy trụa lớp sơn đỏ. Tôi hỏi:
- Ðến Santa Cruz cô muốn xuống ở quãng
nào?
- Ông đừng lo. Cứ đến đó rồi tôi cho ông biết.
Con nhỏ nói nghe dễ ghét. Giọng nói của nó ráo
hoảnh, không đượm một chút tình cảm, cũng chẳng lộ một chút biết ơn nào cả. Ði nhờ xe mà cứ như bố mình không bằng. Tôi bỗng bẳn gắt:
- Nhưng phải cho tôi
biết quãng nào để kiếm đường đi cho tiện chứ!
Cô gái thở một hơi dài,
ngoảnh mặt sang bên, giọng nghẹn ngào:
- Ông không hiểu hoàn cảnh của tôi.
Ông có biết là người ta vừa đuổi cổ tôi ra khỏi căn nhà mướn không?...
Rồi bỗng nhiên, cô gái bật khóc:
- Bây giờ tôi cũng không
biết đi về đâu nữa. Không nhà không cửa thì làm sao nói cho ông biết ở quãng nào.
Lòng tôi dịu hẳn khi
nghe tiếng sụt sùi của con bé. Tôi vừa mới có ý định tống cổ nó ra khỏi xe, nghe xong tiếng khóc tôi chợt đổi ý định sẽ đưa con bé đến nơi đến chốn:
- Thế cô không có ai bạn bè sao?
- Có chứ, nhưng không
biết có giờ này bọn nó đã ở nhà chưa.
Tôi im lặng để cho cô gái quyết định. Trời bắt đầu sẩm tối. Tôi nhón tay bật đèn. Một luống ánh sáng chiếu loe như hình phễu trước mặt. Giọng con bé nhỏ nhẹ:
- Tôi tên là Maddy. Nguyên tên là
Madeleine gọi ngắn đi. Tên của cô tôi đó, đẹp không ông?
Nói xong, cô gái chìa tay ra phía tôi. Khẽ liếc sang
bên, tôi nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, gật đầu nhẹ:
- Còn tôi, Tom. Tên Việt Nam của tôi là
Tạo nhưng cô cứ gọi Tom cho tiện.
Tôi liếc sang bên lần nữa để thấy nụ cười tươi tắn nở trên đôi môi mọng đỏ của con bé. Từ nãy giờ tôi đã chú ý đến ba cái đẹp trên người cô gái: đôi chân, nụ cười và đôi môi. Tôi khẽ lắc đầu xua đuổi một vài tư tưởng hắc ám vừa chớm lên trong đầu, nó chỉ hơn con mình có vài tuổi thôi, nhớ đấy! Tiếng Maddy kéo tôi về thực tại:
- Thế ông làm gì hả ông Tom?
- Nghề tôi hả? chuyên đại diện cho các thân chủ.
- , ra thế.. ông
làm nghề luật sư.
- Không... không, tôi đại diện cho khách hàng để mua bán nhà cửa.
- , nghề địa ốc...
Maddy chợt lên giọng:
-... mấy thằng cha
bán nhà chuyên lợi dụng ăn tiền của người ta. Mà ăn đâu có ít, cả chục nghìn chứ phải bạc trăm đâu?
Trời ơi, con nhỏ này tính
khí bất thường; vừa mới khóc lóc đến tội nghiệp đó bây giờ lại lên giọng chua như giấm phê phán nghề nghiệp của tôi. Bán nhà có hàng nghìn người; dĩ nhiên có
người lợi dụng sự kém hiểu biết của khách hàng để bắt chẹt nhưng không thể vơ đũa cả nắm. Dĩ nhiên tôi không nằm trong đám thiểu số đó. Hơn nữa nó hỏi tôi mới khai nghề nghiệp và cho dù tôi thuộc loại ăn bẩn đi nữa nó cũng phải nể nang đôi chút
chứ. Vuốt mặt phải nể mũi. Thế ai cho nó đi nhờ xe, ai hứa mang nó đến tận nơi... Vừa mới có ý giúp, tôi lại muốn tống cổ nó xuống đường cho khuất mắt. Tôi bình tĩnh:
- Cũng tùy người chứ cô, đâu phải ai cũng như vậy.
- Tôi hy vọng thế.
Tôi hỏi ngược lại:
- Còn cô làm nghề gì để kiếm sống?
Câu hỏi có tính cách xã giao, không hề có ngụ ý châm biếm hay mỉa mai gì
cả. Hỏi xong, tôi mới thấy mình hớ. Tôi đoán con nhỏ chưa qua hết trung học, độ mười bảy mười tám thì nghề ngỗng gì, họa may đi làm ở mấy tiệm ăn vớ vẩn kiếm tiền tiêu vặt. Mặt cô gái hếch lên, xẵng giọng:
- Hah! Ông hỏi chọc quê tôi phải không?
Tính đàn ông mà sao chấp nhất vậy?
Maddy đưa hai tay ra sau nắm lấy lọn tóc, dập dập mấy cái rồi thả rơi xuống thành
ghế. Mái tóc nâu óng mềm uốn lượn theo bàn tay con của con nhỏ rồi nằm xoải phía
sau lưng trông như con rắn trườn mình ra khỏi hang kiếm mồi. Bỗng nhiên, giọng con nhỏ rít lên giận dữ:
- Cả đời tôi
không muốn gây lộn với ai, thế mà hình như mọi người đều muốn kiếm chuyện gây sự với tôi. Ông cũng không khác gì cái thằng bồ khốn nạn của tôi.
Ơ hay, con nhỏ này thật ngang
ngược. Chuyện tôi cho nó đi nhờ xe có ăn nhậu gì đến chuyện thằng bồ của nó đâu, thế mà nó lại đồng hóa tôi với thằng bồ mà tôi chưa hề nghe tên biết mặt thì thật quá sức. Tôi định tấp xe ngay vào lề, đạp văng nó ra khỏi xe thì Maddy quay lại nhìn tôi. Khuôn mặt con nhỏ đanh lại, tia mắt lóe lên
ánh giận dữ. Nhìn thẳng vào mắt tôi, Maddy nói gằn từng tiếng:
- Tôi dám chắc là ông đang suy
tính làm thế nào để dụ tôi lên giường!
- Con nhỏ nói vậy sao?
- Không sai một chữ! Nó nói rót vào tai tao từng chữ thì lầm sao được. Thật oan hơn Thị Kính. Nghe tức anh ách.
- Vậy mà mày còn
bình tĩnh lái xe được thì cũng lạ!
- Tao giận run cả hai tay
chứ. Phải gắng lắm mới giữ được xe thăng bằng chứ đâu dễ mày.
- Ðúng ra mày phải ngừng xe, đuổi cổ nó xuống đường chứ còn chở làm quái gì nữa.
- Mày nói đúng.
- Con này thuộc loại ba trợn. Thấy nó như thấy điềm gở, mày phải tránh
xa nó ngay từ lúc đầu.
- Mày lại đúng nữa.
- Thế mày nói sao với con nhỏ đó? Tao muốn biết câu trả lời của mày ra
sao khi con nhỏ nói mày đang tính chuyện ngủ với nó.
- Mày muốn biết sự thật ra sao
hả?
- Muốn quá đi chứ.
- Mày không ngờ đâu, chính
tao cũng không tin sự việc lại diễn ra như thế.
Giọng tôi bình tĩnh đến độ tôi cũng không ngờ:
- Cô lầm rồi, lầm to nữa kìa. Tôi cho cô hay là tôi có đứa con gái cỡ tuổi cô. Tin hay không thì tùy nhưng trong bóp tôi vẫn luôn luôn giữ tấm hình của nó.
Nói được đến đó thì tôi bình tĩnh hẳn. Tôi cứ ngỡ là sẽ tát cho con nhỏ một cái nên thân, cho chừa cái tật ngang ngạnh, ngược ngạo, ngổ ngáo, mồm loa mép giải. Thế mà không hiểu sao tôi lại thản nhiên phân trần thêm với cô gái:
- Tôi không biết hoàn cảnh nào đưa đẩy đến nỗi cô lại nghi ngờ hết những người chung quanh. Nhưng tùy cô, điều đó không quan hệ gì đến tôi. Nói
thẳng ra tôi chỉ muốn giúp cô một đoạn đường, thế thôi. Không ai dại dột mang ách giữa đường tròng vào cổ.
Có lẽ nghe trong
giọng nói của tôi đượm sự thành thật, Maddy cúi đầu:
- OK... OK, tôi xin lỗi. Tôi thật không biết điều, mong ông bỏ qua cho.
- Cô còn quá nhỏ để hiểu tình đời. Ðành rằng trong cuộc sống có kẻ xấu nhưng không phải ai cũng thế cả đâu.
- Tôi biết, tôi biết... tôi đã xin lỗi ông rồi...
Ðột nhiên, giọng cô gái
nhỏ dần và bật ra tiếng khóc thút thít. Tiếng khóc bật ra từng tiếng nho nhỏ như cố nhận chìm nổi tủi hờn xuống mà
không được. Chùi nước mắt bằng ống tay áo quá khổ, con nhỏ lại sụt sịt:
- Tôi mong ông bỏ qua. Ðôi
khi tôi không suy nghĩ ăn nói tầm bậy tầm bạ. Tôi biết thế mà không sao sửa được.
Hễ cứ nghe tiếng khóc của đàn bà con
gái là lòng tôi mềm lại. Những giọt nước mắt như chất cường toan nhỏ lên phiến sắt tâm hồn. Nhiều lúc tôi không biết đó là ưu điểm hay yếu điểm nữa. Chúng tôi im lặng trên một quãng đường khá dài. Cô gái chợt lên tiếng:
- Ông cho phép tôi hút thuốc?
Maddy móc trong túi áo ra gói thuốc Camel.
Tôi biết cấm cũng không được:
- Cô cứ tự nhiên.
Dùng móng tay sắc nhọn, con nhỏ khều ra một điếu thuốc, vỗ vỗ vào thân
cái bật lửa nhựa màu trắng, xoay ngược lên môi, mồi lửa và rít một hơi dài sảng khoái. Tất cả thao tác
Maddy làm thuần thục với đôi tay điệu nghệ, mà hầu hết bọn trẻ mới lớn đều nhuần nhuyễn như thế cả. Nhìn bọn nhỏ, đôi lúc người ta tự hỏi không biết chúng đứng trước gương tập mất bao lâu để đôi tay trở nên thành thạo như nhà ảo thuật. Thổi luồng khói thuốc dày đặc về phía trước, con nhỏ hỏi bâng quơ:
- Tên con gái ông là gì? Ðứa con gái
ông nói cỡ tuổi tôi đó.
Tôi quay cửa xe xuống để mùi thuốc lá thoát ra ngoài. Gió đêm mát rượi. Nhà cửa hai bên đường lấp lóe ánh đèn nằm chơ vơ giữa những mẫu đất rộng thênh thang màu mỡ. Tôi bâng khuâng nghĩ đến cuộc đời tôi cũng lạc lõng giữa những tiện nghi của vật chất dư thừa. Khẽ thở dài, tôi nói nhỏ:
- Minh. Tên Mỹ là
Megan. Nó mười lăm.
- Vậy thì nhỏ hơn tôi nhiều lắm. Ông
còn con cái gì nữa không?
- Không.
Maddy thở dài:
- Ông còn may mắn lắm vì ít
ra ông cũng có một chỗ để về và vẫn có người chờ đợi ở nhà?
Tôi ngần ngừ một giây
không biết có nên nói thật. Thật ra tôi có thể nói dối, chẳng ai bắt tôi phải thành thật khai gia cảnh với con nhỏ này cả. Vậy mà đến lượt tôi lại thở dài:
- Cô nói đúng chỉ một nửa. Tôi có
nơi để về nhưng không có ai đang chờ tôi ở nhà cả. Tôi ly dị đã hơn 8 năm. Minh đang sống với mẹ nó ở Portland, Oregon.
Maddy gật đầu ra điều hiểu biết. Ánh đèn từ bảng đồng hồ hắt màu xanh lờ mờ lên khuôn mặt đẹp lạnh lùng của cô gái. Nhìn Maddy lung linh qua làn khói thuốc xanh vật vờ trong
bóng đêm như hình ảnh liêu
trai thần thoại. Giọng cô gái chợt sũng buồn:
- Ai ai cũng có chuyện buồn cả chứ chẳng riêng
gì ông.
Tôi xem đó là một lời an ủi ân cần. Từ nãy giờ tôi mới nghe Maddy nói một câu nghe được. Im lặng lái xe bắt sang xa lộ 1, tôi vượt lối ra dẫn đến nhà tôi nằm dọc theo bờ biển. Khoảng 15 phút sau tôi đã có mặt tại khu phố đông đúc đầu mút tỉnh Santa Cruz. Tấp vào tiệm 7-Eleven để mua vài vật dụng, tôi quay sang đánh thức Maddy đang ngủ say như chết:
- Ðến nơi rồi.
Maddy giật nẩy người như bị điện giật khi tay tôi vừa đụng vào người. Mắt nhắm mắt mở, cô gái xẵng giọng:
- Gì vậy?
- Ðến Santa Cruz
rồi. Tôi muốn biết chỗ nào để thả cô xuống, chỗ ở mấy người bạn cô đó.
Maddy không trả lời ngay.
Con nhỏ chộp lấy gói thuốc nằm trên đùi. Lại bật lửa mồi thuốc, rít một hơi thật dài rồi nhả khói mù mịt. Hình như cô gái đang suy nghĩ lung lắm. Có lẽ con nhỏ không biết nên tá túc ở nhà đứa bạn nào. Tôi hỏi lại lần nữa:
- Thế bạn cô có biết cô ghé
nhà không?
- Có giờ gọi cho nó đâu mà biết.
Maddy cúi đầu nhìn trân trân vào đầu điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay:
- Tôi.. tôi... không biết nói sao nữa... nhưng nếu được xin ông cho tôi ở nhờ một đêm ở nhà ông được không. Tôi biết ông là người đàng hoàng chứ không như những người khác.
Tôi lờ mờ đoán được ý định của Maddy. Con
nhỏ cố ý đề cập đến chuyện lợi dụng đưa lên giường để thử tôi. Khi biết tôi không có ý định tồi bại thì nó yên tâm xin ngủ nhờ một đêm. Con nhỏ đi nước cờ cao. Tôi hỏi gặng:
- Thế cha mẹ cô đâu?
Ðôi mắt Maddy chớp chớp liên hồi. Sao giống đứa con gái tôi thế không biết.
- Nếu ông kiếm ra má
tôi thì ông phải là nhân viên FBI chứ không làm nghề mua bán
nhà cửa nữa đâu. Còn ba tôi hả! Ổng chết hơn tám năm nay rồi.
Ðể biết chắc một điều, tôi
nhìn thẳng vào mắt con nhỏ:
- Maddy, cô bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
Cô gái lấy ngón tay cào cào
lên mép, giọng van nài:
- Nhà ông phải có phòng dư chớ. Cho tôi
ngủ tạm một đêm có sao đâu. Ngày mai, đầu óc tôi thanh thản thì mới tính toán được.
Tôi biết nói sao
bây giờ. Phòng con
Minh vẫn để trống, để dành mỗi khi nó đến thăm tôi. Mãi đến mùa hè năm sau may ra đứa con tôi mới trở lại.
- OK. Tôi giao hẹn ngày mai cô phải gọi cho mấy đứa bạn của cô.
- Tao muốn hỏi lại cho chắc ăn: con nhỏ muốn ngủ nhờ một đêm?
- Ừ!
- Mày có chắc là mày không gợi ý cũng không đề nghị nó ngủ lại một đêm chứ?
- Chắc hơn bắp nữa! Nó mới chớm qua tuổi thành
niên, chứa nó để vào tù à!
- Mày nhớ lại xem, đôi khi cử chỉ của mày vô
tình làm nó hiểu lầm.
- Thôi mày ơi, cho tao xin. Ðầu óc mày nhiều tưởng tượng quá.
- Này, này... mày xin ý kiến tao nên
tao mới hỏi cho kỹ. Có những chuyện nhỏ nhặt nhưng không ngờ sau này lại trở thành một điểm mấu chốt của vấn đề. Ra tòa, thắng hay thua cũng nhờ nhạy bén với những chi tiết con con đó.
- Ðược rồi, được rồi... Tao trả lời dứt khoát một lần nữa cho mày yên tâm. Tao không có một cử chỉ nào để nó hiểu lầm xin ngủ lại.
- Vậy thì được. Thôi, tiếp tục đi.
Căn nhà tối om khi
tôi đưa Maddy về đến nơi. Máy tính giờ để tự động bật đèn khi trời sẩm tối không còn hoạt hóa (activate) nữa, có lẽ do bị cúp điện một lần trong ngày. Ánh trăng hạ tuần đủ sáng để Maddy thấy lối đi, riêng tôi thì nhắm mắt đi không
sai một bước. Vừa ra khỏi xe, tôi đã ngửi thấy mùi vị mằn mặn trong gió biển thổi ngược từ vịnh lên, và nghe rì rầm tiếng sóng vỗ như lời ru làm dịu lòng người. Quay sang Maddy, tôi dặn:
- Cô đứng đây để tôi bật đèn lối đi. Coi chừng bàn chân trần cô giẫm lên sỏi, đau lắm đấy!
Tôi bước vội lên bậc thềm, mở cửa chính,
vào trong bật đèn. Sau một ngày làm việc mệt nhọc, trở về căn nhà rộng thênh thang vắng lặng như tờ, tôi đều có cảm giác cô đơn, trống trải như lạc vào căn nhà hoang. Vì thế tôi thường bật nhạc hoặc TV ngay khi bước vào nhà và chỉ tắt trước khi đi ngủ.
Vói tay bật sáng đèn trên lối đi trước khi tôi bước trở lại xe. Maddy không còn đó nữa. Con nhỏ đóng cánh
cửa xe không chặt nên đèn trong xe vẫn còn sáng và tiếng tiếng chuông báo cửa mở vang đều đều. Mắt dáo dác nhìn quanh, tôi gọi tên cô gái, khá lớn. Ðóng cửa xe lại, tôi
vòng ra phía cốp để lấy vali hồ sơ và túi đựng cà chua, bắp mà tôi mua tại nông trại ở Hollister. Tôi gọi tên Maddy một lần nữa.
Tôi tin chắc con nhỏ đã đi bọc ra ngõ
sau. Cổng sau nhà tôi có con đường nhỏ dẫn ra bãi biển. Tôi
men theo con đường và nghe tiếng sóng biển rõ dần. Ánh đèn quét một dải sáng về phía biển, soi lờ mờ dáng Maddy đứng xoay lưng về phía tôi. Vẫn đôi chân trần, cô gái đứng khoanh tay trước ngực, mắt nhìn đăm đăm về phía mặt biển đen ngòm. Nhìn dáng Maddy đứng trầm ngâm
không nói một lời, tôi chợt thấy tim mình đau thắt. Vài tháng trước, con gái tôi cũng đứng trầm ngâm nhìn mặt biển như thế. Tôi hỏi con có chuyện gì buồn, cho ba biết được không? Minh trả lời không có gì, chỉ muốn nhìn ngắm trời biển bao la và mơ ước được tự do vẫy vùng như mây gió. Mấy đứa con nít đến tuổi dậy thì đều mơ ước viển vông như nó cả. Tôi nghĩ chuyện không đơn giản vậy và hỏi gặng mãi đến nỗi Minh bực mình lớn tiếng ba không bao giờ hiểu con được đâu rồi bỏ vào nhà. Chính câu nói xẵng giọng của Minh
làm tôi lo âu và ngay đêm đó tôi gọi cho mẹ nó. Nàng bảo tôi chỉ lo hoảng, ở cái tuổi teenager thì đứng ngắm biển có gì lạ đâu; chỉ sợ nó đàn đúm hút xách kia, con Minh thế là tốt lắm rồi.
- Dáng nó đứng trông phiền muộn lắm hả?
- Con Minh?
- Con nhỏ Maddy kia?
- Không, phiền muộn sầu não gì!
Trầm ngâm thì đúng hơn. Trông tư lư... mà chuyện đó thường quá, thì ai đứng nhìn trời biển hùng vĩ mà không một chút suy tư, nghĩ đến thân phận nhỏ bé của mình.
- Thế có ai thấy mày với con nhỏ đứng ở bãi biển đêm đó không?
- Làm sao tao biết được. Vả lại, tao cũng chẳng thấy một ai. Nhà cửa ven bờ vắng tanh, chỉ đông đúc vào mùa hè. Hôm đó cách lễ Lao động đến hơn tháng nên càng vắng hơn. Hơn nữa có ma nào mò xuống biển ban đêm, chỉ có đứa con Minh dở dở ương ương với con nhỏ mát dây Maddy thôi.
- Mày chắc thế không?
- Không... không chắc lắm.
Tôi đứng ngay phía sau
Maddy:
- Cô thích biển lắm sao?
Con nhỏ quay người lại phía tôi. Khuôn mặt mờ nhạt không
rõ nét, xanh xao có lẽ vì lạnh. Maddy rụt vai, hai tay xoa vào nhau:
- Trời ơi! Làm sao mà ông tậu được một căn nhà tuyệt vời như thế này. Chắc ông phải kiếm cỡ bạc triệu mỗi năm.
Tôi khiêm tốn, giọng nói có
pha chút hãnh diện:
- Chẳng qua là may mắn thôi cô ơi. Năm ngoái thị trường chứng khoán bỗng nhảy vọt như ngựa lồng, mấy cổ phần chết tiệt của tôi mấy năm không ngó ngàng đến bỗng hóa ra tiền, mà tiền thật nhiều chứ ít oi gì. Tôi thấy của phù du nên bán sạch để tậu căn nhà ven biển này. Bán cổ phần thì thấy tiếc vì giá cả cứ leo lên mãi, đến khi nó tuột dốc chỉ còn vài ba xu thì tôi lại thấy mình
may mắn...
Tôi kể lể khá dài dòng. Ðêm
nay giở chứng không hiểu sao tôi lại hót như khướu, mà có phải với bạn bè thân thiết gì cho cam, đằng này lại hót với con nhỏ lạ mặt cho đi nhờ xe. Hình như Maddy không thèm để ý gì đến lời nói của tôi, nàng nhìn chằm chằm vào mặt tôi,
ánh mắt dưới ánh trăng hạ tuần sáng rực như mắt nai chịu đèn, giọng ướt rượt lả lơi bất ngờ:
- Em đoán anh chừng khoảng 40, đúng
không? Cùng lắm thì 45 chứ không hơn.
Không hiểu sao tôi lại ngẩn ngơ trả lời:
- Bốn mươi ba.
Maddy nhoẻn miệng cười, vẻ bằng lòng. Nàng xoay người hướng nhìn về phía biển, nhí nhảnh:
- Thật không ngờ có lúc
em lại đứng phía sau một căn nhà ven biển ngắm trăng và nghe tiếng sóng vỗ. Em tin chắc là anh Drew cũng không thể ngờ. Ảnh cứ nghĩ đêm nay thế nào em cũng ngủ bờ ngủ bụi đâu đó chứ không biết em đang lạc vào khung cảnh thần tiên như căn nhà của anh.
- Drew là bồ của cô?
- Uh huh.
Maddy thản nhiên gật đầu. Nàng móc trong túi ra điếu thuốc châm lửa hút. Tôi để ý thấy Maddy hút thuốc liên tục như người hút gỡ cho bõ những ngày cai thuốc. Tôi nhìn Maddy:
- Cô đói không?
Tôi có mang về mấy trái bắp với cà chua còn tươi lắm.
- Anh có trứng không? Có phó mát nữa thì tuyệt.
- Ðể vào xem.
Tôi cứ tiện đâu ăn đó chứ có chuẩn bị gì đâu.
Maddy đến gần tôi, nghiêm nghị:
- Ðể em làm món
trứng chiên trộn với phó mát và cà chua nghe! Món
này em làm tuyệt lắm, anh ăn rồi sẽ thích ngay. Anh tắm rửa xong em sẽ đãi anh một bữa cơm chiều hết ý, cũng là dịp em đền ơn anh đã cho em tá túc qua đêm.
Nghe xong, tôi chợt thấy cồn cào trong bụng. Cơn đói dấy lên như bị nhịn đói cả mấy ngày. Câu nói đầy vẻ ân cần của Maddy làm tôi cảm thấy không hối tiếc khi cho
nàng quá giang xe và ngủ nhờ. Ðây là lần thứ hai trong buổi chiều tôi có cảm tình với cô gái lạ:
- Tốt quá. Vào đây tôi chỉ cô căn bếp.
Bước vào nhà,
Maddy nhìn chung quanh, miệng không ngớt tắc lưỡi xuýt xoa khi thấy những bàn ghế vật dụng trưng bày bên
trong. Nàng rón rén bước, tay rờ nhẹ lên bình bông bằng pha lê trong suốt, miệng lẩm bẩm những gì không rõ. Cô gái nhìn sững giàn âm thanh nổi với hàng chữ múa lượn trên mặt máy, kiểu mới nhất trên thị trường điện tử. Vào đến nhà bếp, Maddy trợn mắt nhìn căn bếp rộng thênh thang đầy đủ tiện nghi. Nàng cầm cái chảo bằng đồng bóng loáng lên, nhìn chằm chằm như nhà khảo cổ vừa đào xới được một vật dụng từ thời tiền cổ. Những món đồ này do tiền trên trời rớt xuống từ những cổ phần và tôi không tiếc tiền khi mua sắm trang hoàng cho căn nhà. Ðành rằng những vật dụng tôi chọn không hẳn đắt giá nhất nhưng có lẽ cả đời Maddy chưa bao giờ thấy chúng nên nàng cứ mải nhìn tôi bằng ánh mắt khâm phục. Thú thật lâu lắm tôi chưa nhận được ánh mắt kính nể từ những người khác phái.
Kể từ khi ly dị với mẹ con Minh, đời tôi là những chuỗi tháng ngày trống trải. Bù lại, công việc làm ăn ngày càng phát tài. Người ta nói đen tình đỏ bạc, không biết có đúng không?
Maddy đẩy đẩy sau lưng tôi:
- Rồi, để em. Anh đi tắm đi, xong rồi xuống ăn cơm.
Tôi đi thẳng lên lầu tắm rửa thay quần áo. Khi
bước xuống thang trở lại nhà bếp, tôi ngửi ngay mùi thuốc lá lan khắp nhà. Maddy đã dọn sẵn món trứng chiên và bánh mì lên bàn ăn với hai ngọn nến sáng
lung linh. Cánh cửa mở nhìn ra sân sau mở toang, tiếng sóng vỗ rì rầm nghe như lời thì thầm kể lể... quyện trong tiếng nhạc nhẹ của giàn đại hòa tấu tỏa lan từ chiếc máy âm thanh nổi mơn man thính giác làm khung cảnh ấm cúng hẳn. Maddy
từ nhà bếp bước ra với mâm khoai chiên:
- Em không thấy nấm đâu cả. Thôi ăn đỡ vậy.
Nàng ngồi xuống ghế, đưa
tay mời tôi ngồi đối diện. Tôi nói cám ơn rồi kéo ghế ngồi:
- Ðể tôi lấy cho cô đôi dép. Ðứa con gái
mỗi năm đến đây bỏ lại cả chục đôi.
- Lát nữa đi. Anh ngồi đó dùng bữa đã.
Ôi! Lâu lắm tôi mới có một người đàn bà để ý săn sóc. Cả hai chúng tôi ăn hối hả cho đến khi tiếng muỗng nĩa khua leng keng vào đĩa, nhìn lên bàn tất cả thức ăn đều sạch nhẵn. Có một lúc nào đó - tôi không nhớ rõ - nhìn thấy Maddy khẽ rùng mình vì cơn gió biển về khuya, tôi lấy chiếc áo ấm bằng da khoác lên người nàng. Cô gái nhìn lên, ánh mắt trìu mến, vẻ hơi ngạc nhiên
như chưa từng được ai tỏ thái độ dịu dàng một lần trong đời.
- Mày uống rượu? Thế con nhỏ uống nhiều không?
- Nhiều lắm. Tôi không nhớ rõ là
bao nhiêu nhưng Maddy rót đầy ly liên tiếp, cho cả tao lẫn nàng.
- Thế mày đếm được mấy chai trên bàn?
- Tao không để ý...
- Mấy chai cả thảy?
- Ba.
- Mày uống với nó đến ba chai cơ à?
- Ðúng ra tao uống chỉ có một, còn
Maddy đẵn nguyên hai chai. Tao biết vì sau đó tao thấy Maddy nằm ngủ ở sofa,
trong tay cầm thêm một chai nữa.
- Vậy là nó uống hai chai. Người nó thế nào? Cỡ 120 cân không?
- Ừ! khoảng đó.
- Mẹ kiếp! Uống thế thì chết.
Cuối cùng, bữa cơm chiều cũng xong.
Tôi lấy cả thùng đựng xăng-đan trong phòng con Minh đưa cho Maddy để nàng tùy chọn. Maddy ngồi bệt xuống sàn, lôi từng đôi ra ngắm nghía. Tôi bận dọn dẹp bát đĩa nên không để ý gì đến nàng. Sau cùng chọn được một đôi vừa ý, Maddy đứng dậy xoay ngang xoay dọc ngắm nghía gật đầu bằng lòng. Nàng tiến về phía tủ lạnh, mở cửa lấy ra một chai rượu nữa. Tôi lên tiếng ngăn:
- Maddy, uống vừa thôi.
Nàng trợn mắt nhìn tôi, văng tục:
- Kệ cha tôi, Tom. Không uống thì chờ đến khi nào nữa.
Lại cái giọng mất dạy. Tôi thật không ưa bọn nhỏ hễ mở miệng ra là
chửi thề, nhất là đàn bà con gái. Nó biểu lộ phong cách vô học. Thấy tôi nhăn mặt, Maddy
chợt thấy mình có lỗi. Nàng nở một nụ cười, giọng nhỏ nhẹ:
- Xin lỗi anh, em lại quá lời. Anh tha lỗi cho em
nhé!
Rồi nàng nhún nhẩy tiến về phía
tôi, đang đứng xếp chồng bát đĩa vào máy rửa, ánh mắt rực lửa tình. Khi tôi đứng thẳng người, Maddy đã ưỡn ẹo sát bên, thân hình Maddy uốn éo theo một điệu nhạc gợi tình vô
hình nào đó. Nàng nở nụ cười mơn trớn, đôi mắt bắn những tia quyến rũ mời mọc. Tôi chết đứng như gà gặp phải cáo. Khi chạm vào luồng nhỡn tuyến của Maddy, cổ họng tôi bỗng khô, khô ran như bị nhịn uống cả tuần. Ánh mắt thôi miên của Maddy làm người tôi ngây dại, thần trí mơ màng như lạc vào cõi u minh. Bằng một cử chỉ dâm dật, Maddy trườn sát bộ ngực no tròn vào người tôi, hai tay nàng vòng ra sau, nhẹ nhàng vuốt từ gáy xuống lưng và dừng lại ở đôi mông.
Ðột nhiên, hai bàn tay Maddy xòe rộng bấu chặt lấy đôi mông của tôi...
xốc ngược lên. Cả người tôi hừng hực lửa...
- Trời ơi! Con nhỏ này gớm thật.
- Tao nói ngay cho mày biết là tao
không lợi dụng hoặc gợi ý Maddy làm thế bao giờ. Nàng hoàn toàn tự nguyện.
- Tao biết.
- Tao thấy dứt khoát
phải có giới hạn những chuyện này nên tao bảo nàng ngưng ngay, đừng làm thế. Miệng thì nói đừng nhưng tao chẳng có một hành động nào tích cực để ngăn cản nàng cả. Nghĩa là tao chỉ nói cho qua chuyện vậy thôi. Thú thật với mày lúc đó tao cũng không hiểu tao nữa.
- Thì người chứ phải thánh đâu. Gặp trường hợp như mày chắc tao cũng... để yên. Nhưng tao phải công nhận con nhỏ này bản lãnh thật.
- Mày đoán đúng, nhưng mày
không ngờ nó cao tay đến thế nào đâu.
Tôi sững sờ á khẩu. Tim
tôi đập loạn xạ không còn giữ đúng nhịp. Ðến khi định thần lại, Maddy ngửa mặt nhón chân hôn tôi. Ðến bây giờ, nghĩ lại những giây
phút đứng tim đó tôi vẫn không tin những gì xảy ra tiếp theo. Có thể tôi tự đánh lừa tôi để tránh mặc cảm tội lỗi nhưng tôi tin chắc rằng tôi hoàn toàn không kiểm soát được những hành động của mình trong hoàn cảnh chết người như thế. Vòng tay ôm gọn lấy thân hình nhỏ nhắn của Maddy, tôi sửa soạn hôn trả. Ngay lúc đó, tiếng mặt kiếng vỡ nát rơi loảng xoảng xuống sàn bếp làm tôi giật mình xô vội Maddy ra. Một hòn đá to bằng nắm tay lăn long lóc trên nền gạch men. Maddy hét lên thất thanh rồi nhảy vội sang
bên. Tôi hít một hơi dài chạy vội đến cửa sổ bị vỡ kiếng nhìn ra ngoài. Bầu trời tối đen, cảnh vật im lìm,
không thấy một dấu hiệu nào chứng tỏ tình trạng bất an. Và tôi chợt nghe tiếng chân người ở phòng ăn. Tôi suy nghĩ rất nhanh, chắc chắn một tên nào đó chạy vòng ra phía sau, mở tấm cửa lưới đột nhập vào nhà qua ngả phòng ăn; nó cũng là kẻ ném hòn đá vỡ nát tấm cửa kiếng. Ðúng nó rồi! Nó đang chạy ào vào căn bếp, một tên đàn ông cao to, mớ tóc nâu dài thậm thượt phủ đôi vai, chùm tóc dê dưới cằm. Trông
gã độ 30, mặc áo jean, quần đen. Tên đàn ông vung tay, miệng không ngớt chửi rủa và hùng
hổ tiến về phía tôi.
- Thằng bồ con nhỏ phải không?
- Ừ! Thằng Drew.
Tôi đoán con nhỏ gọi cho nó khi tôi đang tắm. Vì thế nó mới biết chỗ vác xác đến chứ.
Chưa kịp hoàn hồn vì có một kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà, tôi đã bị tấn công ngay từ phút đầu chạm mặt. Không để tôi có dịp phân trần, gã xông tới túm lấy tôi đẩy sát vào tủ lạnh. Ðối với kích thước người Việt tôi thuộc loại cao, thế mà đứng chỉ mấp mé ngang cổ nó. Gã nghiến răng giận dữ:
- Mày làm con mẹ gì vậy, hả thằng già khốn nạn?
Maddy đứng đàng sau
gã, níu chặt cánh tay thằng bồ không cho gã hành hung tôi. Tôi vừa định mở miệng, gã đưa nguyên bàn tay hộ pháp chộp lấy cổ họng. Tiếng nói tôi ú ớ trong cổ. Tôi dùng hai tay cố gỡ bàn tay của gã ra,
mong sao đừng ngạt thở vì sức mạnh của thằng điên này. Ðang lúc giằng co, thình lình gã bung cú đấm ngay giữa mặt tôi. Biết không thể nào thoát cú đấm trời giáng vì quá gần, tôi cố nghiêng mặt sang bên, nghiến răng chịu đòn. Quả đấm thôi sơn bắn thẳng vào thái dương, đẩy đầu tôi sang bên đập vào thành tủ lạnh và tôi ngất đi..
Những gì xảy ra sau đó tôi
không rõ lắm. Ðầu óc tôi lùng bùng và chỉ nghe tiếng kêu u
u kêu vang trong óc. Tôi loáng thoáng nghe chúng nó cãi vã to tiếng. Tiếng nồi niêu
xoong chảo đập vào nhau nghe chan chát. Tiếng chân người dậm thình thịch xuống sàn gạch men dội vào tai tôi nghe như hàng nghìn thớt voi di
chuyển. Cả tiếng bát đĩa bị đập vỡ kêu loảng xoảng trên sàn, ném vào trong bồn rửa. Tôi biết chẳng mấy chốc căn bếp của tôi sẽ tan
hoang vì cơn ghen giận của thằng Drew. Mơ hồ tôi nghe tiếng Maddy van nài, vuốt ve thằng bồ bớt giận nhưng hình
như càng xuống nước gã càng lên mặt.
Ðược một lúc,
tôi nghe tiếng ồn ào xa dần. Có lẽ chúng kéo nhau sang phòng khách để tiếp tục hạch sách
chửi rủa nhau. Lại có tiếng đập vỡ. Ôi! Nếu thế chả mấy chốc không những căn bếp mà nguyên cả ngôi nhà thần tiên của tôi sẽ tan tành vì thằng khốn nạn này. Bằng mọi giá, tôi phải trỗi dậy để ngăn chặn hành động của gã. Tôi tập trung thần trí, gắng gượng bò dậy. Cuối cùng tôi cũng đứng dậy được trên đôi chân. Tôi lắc lắc đầu, định thần và nghe tiếng la hét rõ mồn một. Thằng Drew rú lên như con heo bị thọc huyết; nó gọi Maddy là con đĩ, chuyên mồi chài đàn ông. Gã dùng mọi lời lẽ thô tục nhất từ trong sách vở đến ngoài hè phố của bọn du thủ du thực để trút cơn giận. Cô gái cũng không vừa, nàng xỉa xói lại, bảo gã là thứ ma cô. Mày chỉ ăn bám trên thân xác của tao thôi, Maddy hét vào mặt thằng bồ. Tôi gắng gượng đi đến giá điện thoại, cầm ống nghe tính gọi số điện thoại khẩn cấp 911. Bỗng nhiên, mọi tiếng la hét im bặt. Im hẳn như chưa từng có trận cãi vã, ẩu đả bao giờ. Vừa mới nhốn nháo ầm ĩ đó, bây giờ tôi lại nghe rõ tiếng sóng vỗ rầm rì từ vịnh vọng lên. Thằng Drew bỏ đi rồi, không khéo cả Maddy nữa.
- Khoan! Tao không hiểu gì cả. Sao con nhỏ gọi cho thằng bồ đến làm quái gì?
- Maddy bảo là cho thằng bồ biết mặt, mày
buông tao ra thì đời tao khá hơn trước nhiều lắm. Maddy muốn chọc cho nó nổi cơn ghen, ra cái điều mày biết tao đang ngủ đêm ở đâu không, hả thằng ma-cô, đại khái như thế.
- Vậy là thằng bồ đứng ngoài cửa sổ trông thấy mày sửa soạn hôn con nhỏ nên ném hòn đá làm vỡ kiếng. Tao đoán con Maddy biết thằng Drew đang đứng rình nên nó mới cố ý chọc tức gã bằng cách khêu gợi rồi ôm mày để hôn.
- Chỉ mới phần đầu thôi mày ơi! Ðể tao kể nốt cho nghe.
Cả sàn bếp đầy mảnh sành, bát đĩa vỡ văng tung tóe. Nồi niêu xoong chảo nằm ngổn ngang trên quầy bếp, vương vãi khắp nền gạch men. Tôi bước vội sang phòng khách và thấy Maddy ngồi ủ rũ bên cạnh giàn
âm thanh nổi, đầu tựa vào hai đầu gối, ép sát ngực. Con bé đang thút thít khóc.
- Cô có sao không?
Vẫn tư thế như con mèo ướt mưa, Maddy không trả lời. Lọn tóc bên màng tang vén lên đủ cho tôi thấy một vệt đỏ hằn rõ trên má. Thằng chó chết tát nàng chứ chẳng sai. Maddy thẫn thờ:
- Em xin lỗi anh... xin lỗi anh. Em
chỉ muốn cho nó ghen thôi, trả thù cái tật hay
hành hạ em. Không ngờ nó nổi điên phá nát nhà của anh.
Tôi an ủi:
- Có sao đâu! Của thiên
thì trả cho địa. Của phù du mà
cô, thôi... đừng nghĩ ngợi nhiều.
Bây giờ Mađy mới ngước mắt lên nhìn tôi. Ðôi mắt sưng đỏ như quả gấc chín. Tôi nghĩ đôi mắt đỏ vì khóc chứ không phải vì thằng bồ đánh đập gì. Nàng lại nức nở:
- Chẳng còn hy vọng gì chuyện của em với nó nữa. Với lại nó đánh đập em hoài à! Thôi cũng là dịp bỏ nó luôn cho đời em đỡ khổ.
Tôi nhìn chung quanh. Phòng khách tương đối đỡ bị hư hại hơn, chỉ vài chiếc ghế đổ lỏng chỏng. Bức tranh chụp dãy núi Alps bị xô lệch sang bên. Cái nón chụp ngọn đèn đặt trên mặt bàn bị méo xẹo gần như rách nát. Thôi thì sắm cái khác, thằng điên đó bỏ đi là được rồi, tôi nhủ thầm. Quay sang Maddy, tôi thăm dò:
- Liệu nó có trở lại không cô?
Maddy hịt hịt mũi vài cái rồi trả lời:
- Không, em nghĩ nó không bao giờ quay lại căn nhà của anh nữa đâu. Lúc nãy, em đã chửi nó như tát nước vào mặt. Anh xem, nó bảo em là con đĩ thì làm sao không giận cho được. Nó còn bảo tưởng đi theo ai, nào ngờ theo mấy thằng già làm tiền mà cứ tưởng ngon. Em bảo anh mới 43, làm gì đã già, thế là nó quật em không thương tiếc. Mả cha cái thằng khốn nạn, nó muốn gì em không chiều, thế mà hễ cứ tức lên là chửi rủa em mạt sát. Ăn ở với nhau một ngày đã gọi là tình nghĩa, còn nó chẳng những đã không thương lại còn kiếm cớ đánh đập hành hạ em tàn nhẫn. Cuộc đời em khổ lắm anh ơi! em không thể ở với nó thêm một ngày nào nữa...
Gần cuối câu,
Maddy không kìm giữ được cảm xúc nữa, nàng bật khóc tức tưởi. Tôi nghe chưa hết câu đã nghiến răng giận điên người. Tiên sư cái thằng Drew, con gái người ta mới lớn, dụ ra khỏi nhà mà
còn hất hủi không một chút tình nghĩa. Cái đám ma-cô nó vậy, không biết chúng có tài gì mà mấy con điếm không
thể nào dứt bỏ được. Ðành rằng có đứa vì sợ, có đứa vì nghiện ngập nhưng cũng có đứa đánh chết vẫn bám riết mấy thằng ma-cô. Tôi không nghĩ đó là tình yêu, mà cho đó là một thứ độc dược bọn ma-cô đã cấy vào người những cô gái ăn sương. Tôi rùng mình nghĩ đến một ngày
nào đó con gái tôi cũng bỏ nhà đi theo một thằng ma-cô cỡ thằng Drew thì thật không biết tôi phải đối xử thế nào đây.
Ðến bên Maddy, tôi khom người ôm lấy bờ vai nàng vỗ về. Thật không ngờ đôi vai Maddy gầy còm xương xẩu dưới lớp áo thô. Tôi nói nhỏ vào tai Maddy:
- Shhh.... mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó.
Maddy ngả đầu sang bên đụng vào bàn tay tôi, đang xoa xoa bờ vai gầy. Hai
bàn tay nàng ôm chặt lấy cánh tay tôi, gần như muốn níu giữ một điểm tựa để vượt thoát chặng đường tuyệt vọng trong đời. Ðã lâu lắm tôi chưa vỗ về một người đàn bà khóc và hình như lâu lắm Maddy cũng chưa bao giờ tìm được một người đàn ông gần gũi để khóc, để tỏ bày. Chúng tôi để yên như thế một lúc và sau cùng, tôi dìu Maddy đứng dậy. Nàng
nhìn tôi nở một nụ cười mếu máo bày tỏ sự cảm động và biết ơn. Tôi bảo Maddy:
- Cô cần đi ngủ cho khỏe.
Xốc Maddy ngang hông, tôi đưa
nàng lên phòng đứa con gái tôi, trên lầu. Tôi đặt Maddy lên giường, lấy tấm chăn mỏng đắp ngang người, chúc ngủ ngon rồi quay lưng đi ra cửa tắt đèn. Xuống nhà dưới, tôi nhìn cảnh tượng ngổn ngang mà lòng chán ngán. Dọn dẹp lại nhà cửa, tôi thầm trách
mình đã để vướng vào một hoàn cảnh dở khóc dở cười; tự nhiên đi đón một con nhỏ đứng đường về nhà gây ra chuyện phiền toái. Tôi cắt một mảnh thùng cạc-tông dán lên khung cửa sổ đã bị vỡ nát. Lục đục đến hơn tiếng mới xong, tôi kiểm soát lại các ổ khóa rồi lên lầu, thay quần áo đánh răng đi ngủ.
Trằn trọc trên giường, tôi nằm nghe tiếng sóng vỗ nhè nhẹ vào mạn bờ, mà mọi đêm tiếng biển ru thầm thì thường giúp tôi đi vào giấc ngủ dễ dàng. Chẳng hiểu sao tôi không thể nào chợp mắt được. Mở đôi mắt tháo láo trong bóng đêm, tôi nằm suy nghĩ nếu chuyện này lọt ra
ngoài, không biết người ta sẽ nghĩ gì về tôi. Thế nào mấy thằng bạn tôi cũng trề môi, bọn mày biết chuyện gì chưa? thằng Tạo đón con nhỏ mới 18 tuổi về nhà ngủ đêm, thế có chết không? Những người khác nếu biết chuyện cũng lắc đầu chép miệng, đồ thứ già không nên nết, con nhỏ chỉ đáng tuổi con mình, thế mà lại dụ nó về nhà, ban đêm nữa mới chết chứ! Cứ tưởng tượng đến những tiếng thị phi đồn đãi, tôi đập tay xuống giường, giận mình không thể tả. Chuyện rõ ràng tôi không hề có ý lợi dụng, nhưng miệng lưỡi người đời làm sao khoan thứ cho tôi. Hơn nữa, hoàn cảnh dễ làm cho người ta hiểu lầm. Có ai biết Maddy xin ngủ nhờ đâu; cả trăm người chắc chắn nghĩ rằng tôi dụ con nhỏ về nhà. Thế nào cũng có thằng xấu miệng nói như đóng đinh vào cột, có gì khó hiểu đâu, cái thứ ly dị vợ đã lâu ngày, thấy gì mà không thèm; con nhỏ lại hơ hớ đưa
trước miệng thì làm sao nhịn được, thằng đó còn vồ lấy nhai ngấu nghiến nữa kia. Ôi! Há miệng mắc quai, làm sao giải thích với mọi người đây. Thật không ngờ đàn ông như tôi, sống nửa đời người, làm chồng nửa vời thất bại, làm cha với phân nửa trách nhiệm, dại dột đem một con nhỏ chưa bằng nửa số tuổi đứng đường về nhà. Thật không có cái dại nào bằng cái dại này. Thiên hạ biết chuyện tha hồ mà đàm tiếu.
Cứ thế trăn qua trở lại suy nghĩ về sự dại dột của chính
mình, tôi trỗi dậy xuống nhà dưới. Phòng con gái tôi vẫn tối om, cửa mở. Ánh
sáng mờ mờ nhấp nháy hắt ra từ phòng khách của chiếc TV. Tôi
bước xuống thang, vào phòng khách. Maddy đang nằm soài
trên sofa, vẫn trong bồ quần áo cũ, một chiếc săng-đan treo toòng teng ở đầu ngón
chân cái. Bàn tay nàng giữ chặt vào ngực chai rượu đã cạn hơn nửa, mắt nhìn đăm đăm vào TV. Tôi nhận ra ngay Maddy đang xem cuốn phim gia đình, chắc nàng tìm tòi lục lọi trong tủ và lôi ra được cuốn này. Trong phim, hình ảnh con bé Minh mới hơn tuổi, đang chơi đùa tung tăng ở bãi biển. Vợ chồng tôi
dúi vào tay con bé cái xô nhỏ màu đỏ và cái xẻng xúc cát. Khuôn mặt con bé hớn hở vồ vập lấy mấy món đồ chơi, ngồi thụp xuống cát đùa nghịch. Ðã lâu lắm tôi chưa có dịp xem lại cuốn phim có hình con Minh. Bỗng Maddy lên tiếng, không
ngoảnh lại:
- Trông con bé sung sướng quá!
Không ngờ nàng biết tôi đang đứng phía sau. Bé Minh trong phim xúc nhúm cát bỏ vào miệng. Màn ảnh rung
rung vì có người chạy vội lại và bàn tay một người đàn bà thò ra giữ lại. Phim bỗng đổi sang cảnh khác, bé Minh tíu tít chạy về phía máy ảnh rồi chạy ngược về chỗ ngồi. Ðộng tác lập đi lập lại nhiều lần đến độ nhàm chán.
Tôi chồm người tới trước rút chai rượu khỏi tay Maddy. Nàng để yên không giằng lại, mắt vẫn không rời màn truyền hình. Maddy lẩm bẩm khá rõ vào tai tôi:
- Gia đình hạnh phúc
thế mà để vuột mất. Anh cũng vô dụng như mấy thằng đàn ông khác.
Cầm chai rượu đi về phía nhà bếp, tôi dốc ngược chai đổ non nửa rượu vào bồn rửa. Khi quay lại, Maddy đã bước ra phía ngoài, gió lùa qua cánh cửa lưới mở toang nghe lành lạnh. Kéo cánh cửa lưới nhưng không khóa, tôi tắt TV và lên phòng dỗ giấc ngủ, để mặc Maddy đứng đâu đó trong bóng đêm ngoài vườn.
- Thế nó có trở vào nhà
không?
- Tao nào biết gì. Có thể có nhưng cũng có thể không.
Tao không chắc chắn lắm.
- Lúc bước ra khỏi nhà nó
say lắm không?
- Uống gần hai
chai rượu thì say khướt chứ còn hỏi.
Nằm mơ màng, tôi nghe tiếng chân
Maddy bước lạo xạo lên lớp đá sỏi và tiếng nàng khẽ gọi tôi vọng lên từ khung cửa sổ:
- Anh Tom, ra ngoài đi dạo với em, đêm đẹp lắm anh ơi!
Vài hòn sỏi nhỏ ném lên
khung cửa, vẫn tiếng khe khẽ của Maddy như không muốn lay động màn đêm:
- Nghe em đi, dậy... dậy.... mau
lên anh. Ra ngoài này với em.
Tôi lờ đi như không
nghe biết. Ðược một lúc thấy yên ắng hẳn và tôi nghe tiếng chân bước xa dần về phía biển. Cuối cùng tôi cũng chợp mắt được, và rơi vào giấc ngủ nhiều mộng mị.
Mãi đến hơn 8 giờ, tôi mới trỗi dậy. Maddy
không thấy ở trong nhà. Tôi xuống lầu pha cà-phê đủ cho hai người với hy vọng Maddy đi dạo biển trở về dùng điểm tâm. Căn nhà còn bừa bộn lắm nên tôi tiếp tục dọn dẹp. Phòng khách đượm toàn mùi thuốc lá và mùi rượu. Chiếc gối kê lưng nhăn nhúm nằm nhét vào góc sofa, vết lõm còn hằn trên gối, dấu vết của Maddy nằm tựa đầu xem TV tối hôm qua.
Khoảng mười rưỡi sáng thì tôi biết Maddy đã đi luôn không về. Ði đâu thì bố ai biết! Tôi đoán nàng cũng mầy mò ra con lộ chính, đứng vẫy tay đón xe như ngày hôm qua. Có thể trở về với thằng bồ vũ phu, hoặc quăng mình
vào một cuộc phiêu du mới. Cho dù thế nào thì cuộc đời Maddy vẫn nổi trôi, không định hướng. Tôi thở dài tiếc thầm cuộc đời của một người con gái, sớm bước vào trường đời và sa chân vướng vào những ràng buộc định mệnh không thoát ra được.
Tôi quay trở lại với công việc địa ốc. Một vài khách hàng vẫn đang còn chờ quyết định của chủ nhà về giá cả. Ðộ rày, giá nhà cửa lại bắt đầu leo thang trở lại, nghĩa là muốn làm chủ căn nhà người mua phải trả cao hơn giá trên giấy tờ. Nghĩ cũng dễ hiểu, người mua đứng sắp hàng để mua một món hàng thì tất nhiên giá cả phải tăng. Quy luật cung cầu thật đơn giản nhưng lại làm nhức đầu người mua. Ðể làm vừa lòng khách hàng, tôi phải ra giá thế nào để khỏi bị hớ, nhưng đủ cao để giúp họ toại nguyện làm chủ được căn nhà. Lại còn một vài khách hàng không đạt đủ tiêu chuẩn để mua nhà, tôi cũng phải liên lạc với vài chỗ quen biết để giúp đỡ về tín dụng. Công việc tương đối bề bộn nhưng sau một đêm với nhiều sóng
gió, tôi không thể nào tập trung tư tưởng để ngồi làm việc. Thở dài, tôi quyết định thả bộ ra biển để lấy lại sự thư thái cố hữu. Sau đó, may ra tôi mới chú tâm vào công việc được.
Buổi sáng ở bãi biển gió thổi vần vũ nhưng mặt trời mang
theo nắng ấm. Bãi biển lác đác thưa người. Một vài cặp chạy bộ tập thể dục; có kẻ dắt theo chó, có người chắp tay sau lưng đứng ngắm nhìn trời mây. Xa xa tôi thấy một người đàn ông mặc chiếc áo măng-tô, đội mũ, chân diện giầy, hai tay thọc vào túi, mắt dáo dác như đang tìm kiếm vật gì. Tôi đang tự hỏi không biết hắn làm nghề gì, và đang kiếm cái gì thì bỗng người đàn ông xoay người rảo bước về phía tôi. Vừa chạm mặt, hắn lên tiếng:
- Chào ông, tôi là trung sĩ thám tử Michaels.
Tôi dừng bước chào lại. Viên thám tử tỏ vẻ thắc mắc:
- Ông đang đi dạo hay tìm
kiếm người quen?
Hừ! Trông hắn đang đi kiếm người thì đúng hơn, còn tôi chỉ bách bộ cho thư thái tâm trí chứ biết ai mà tìm với kiếm. Tôi chau mày:
- Không! tôi chỉ đi dạo thôi.
Thế có chuyện gì mà ông lại hỏi vậy?
- Chuyện khá quan trọng. Có đứa con nít mới lớn chết trôi ở bãi biển đàng kia.
Không hiểu sao tôi lại buột miệng:
- Trai hay gái?
- Gái. Ðàn bà thì đúng hơn nhưng lại trông
trẻ lắm, chỉ độ 17, 18 là cùng.
Tim tôi đập hụt đi một nhịp. Tôi lắp bắp:
- Có say rượu không?
Viên trung sĩ thở dài:
- Chưa giảo nghiệm tử thi nhưng tôi
tin chắc con bé say rượu.
Máu trong người tôi đông cứng. Những chi tiết cá nhân đó làm tôi đoan chắc Maddy. Viên thám tử cỡ tuổi tôi, hoặc già hơn chút
ít. Không biết ông hành nghề đã bao lâu và những vụ trẻ em vị thành niên bỏ nhà đi bụi đời chết bờ chết bụi ông đã chứng kiến bao nhiêu lần. Nhìn nét mặt cau cau, tôi tin chắc cái chết của cô gái đã làm ông
suy nghĩ không ít. Viên thám tử chợt ngẩng đầu lên:
- Tối hôm qua ông có thấy ai xuống biển không?
Thưa ông... ông gì ạ!
Tôi đỡ lời:
- Nguyễn. Xin ông gọi tôi là
Tom cho tiện. Nhà tôi ở mãi đàng kia, còn hôm qua tôi không xuống bãi nên không biết có ai...
- Ông có thấy ai lạ mặt lảng vảng khu
nhà ông ở không?
Một lần nữa, tôi lại nói dối. Ðúng
ra tôi phải nói là tối hôm qua tôi có đứng ở đây với một cô gái tên Maddy và thằng Drew đã đột nhập vào nhà
của tôi. Thật sự thằng Drew rất đáng khả nghi. Nó bỏ đi tối hôm qua nhưng ai cấm nó quay trở lại, gặp Maddy đứng ở phía ngoài léo nhéo gọi tôi, sẵn cơn ghen nó
dám nổi điên làm chuyện bậy. Nếu cái xác chết trôi đúng là Maddy thì tôi tin chắc thằng Drew
giết nàng. Vấn đề là làm sao chứng minh được điều đó. Trước khi nắm được bằng cớ buộc tội thằng ma-cô Drew, tôi phải nói dối. Vì vậy, tôi
bình thản lắc đầu:
- Không... không, tôi không thấy ai khả nghi cả...
Chép miệng, tôi hỏi tiếp:
-... thế ông nghĩ đây là vụ tự tử hay giết người?
Mắt vẫn nhìn ra biển khơi, viên
thám tử lắc đầu:
- Chưa biết được! Phải đợi bác sĩ giảo nghiệm tử thi rồi mới bắt đầu cuộc điều tra... nếu đó là vụ sát nhân.
Quay sang tôi, ông rút trong túi ra tấm danh thiếp:
- Nếu ông biết ai thấy cô gái hoặc ông nghe ai nói về cô gái, xin ông cho tôi biết ngay nhé. Nhìn xác, tôi cho là
tự tử. Ông xem, đang say rượu mà xuống biển bơi ban đêm, nước lạnh cóng lại càng dễ chết đuối. Mà nếu tự tử thì cũng phải điều tra nguyên nhân tại sao tự tử; có thể vì thất tình, có thể vì uất ức một chuyện nào đó. Ôi! Có nhiều nguyên nhân lắm ông a... nhưng vẫn phải đợi đến chiều mới có kết quả giảo nghiệm.
Trước khi ông
quay đi, tôi nói vớt:
- Theo tôi mười bảy cũng chưa hẳn là con nít.
Ông phá lên cười:
- Ông nói in hệt đứa con gái tôi.
Siết chặt bàn tay
tôi từ giã, ông quay người bước đi và biến mất sau những đụn cát nhấp nhô trên bãi.
- Mày biết khai man với nhà chức trách là một trọng tội không? Mày dại quá, thằng nào muốn hại mày chỉ việc đứng ra làm chứng mày nói dối thì tao bảo đảm mày ngồi bóc lịch vài niên dễ dàng.
- Tao biết, tao biết.
- Thật không ngờ mày lại dám nói dối với bọn cảnh sát đi điều tra, nhất là cái chết đầy khả nghi của con Maddy. Dĩ nhiên không hẳn nói dối lúc nào cũng trọng tội nhưng nếu thằng cha chánh án ghét mày thì chuyện nói dối nhỏ xíu nó cũng xé ra to. Mà đã lớn chuyện thì mạng mày toi, toi nhục nhã. Mày ngu quá Tạo ơi, chuyện con nhỏ ngủ đêm tại nhà mày thằng Drew biết, nghĩa là có ít nhất một nhân chứng, vậy mà mày cả gan đi nói dối thằng cha Michaels gì... gì đó. Thằng Drew trước sau gì cũng biết con bồ chết trôi, nó sẽ gặp cảnh sát để khai báo. Ðời mày tàn rồi con ạ!
- Không hẳn như mày nghĩ đâu.
- Không như tao nghĩ thì còn ra làm sao nữa?
- Ðừng nóng. Sắp tới lúc gay cấn rồi... để tao kể cho nghe.
Về đến nhà,
tôi dọn dẹp một lần nữa. Lần này, tôi cố tẩy rửa hết những dấu tích chứng tỏ Maddy ngủ nhờ đêm hôm qua. Bật TV nghe tin tức, dán mắt vào tờ báo San Jose Mercury tôi đọc rất kỹ trang
tin địa phương, cố tìm chuyện cô gái chết đuối. Lạ quá! Tuyệt nhiên không thấy loan tin gì cả. Hay là nhà chức trách muốn âm thầm điều tra? Vậy thì cái chết của Maddy phải mang nhiều nghi vấn. Tôi ngồi thẩn người suy nghĩ. Trước sau gì thằng Drew cũng tìm đến cảnh sát, chắc chắn như thế. Nó là nhân chứng duy nhất biết chuyện Maddy ngủ tại nhà tôi. Ðối với hạng người như nó, bất cứ chuyện gì nó cũng có thể làm, kể cả chuyện giết người. Tướng nó khỏe như con bò mộng, chỉ cần vung tay là cổ Maddy gãy vụn. Tôi tin chính nó là kẻ giết người rồi ném xác xuống biển để đổ vấy cho tôi. Nhưng làm sao chứng minh được điều đó, vì tôi mới là kẻ đáng nghi nhất. Thứ nhất, đem đứa con gái hơ hớ về nhà ban đêm, mà thằng Drew có thể khai là tôi bắt cóc. Thứ hai, tại sao tôi lại nói dối? Ðây mới là điều chết người, vì phải có gì tôi mới nói dối. Nó sẽ khai tôi hiếp con bồ rồi giết người để phi tang. Ôi! trên đời có nhiều cái dại, chưa bao giờ tôi lại dại như lần này. Người ta khôn ba năm, dại một giờ còn tôi khôn hơn nửa đời người để dại chỉ có một ngày mới gây ra nông nỗi.
Tôi chợt nhớ đến chuyện Quan Vân Trường trong truyện Tam quốc phò hai người chị dâu - vợ Lưu Bị - đi lánh nạn bị quân Tào chận đường. Tào Tháo dụ ông về hàng và dẫn cả đoàn tùy tùng về đất Hứa-xương. Tối đến mọi người đều ngủ trọ ở quán dịch. Tào
Tháo mưu độc, muốn đổ tiếng loạn nghĩa vua tôi nên cố ý để Quan Công và hai bà chị dâu ở chung
nhà. Là người trọng nghĩa khí, ông cầm đuốc đứng hầu ngoài cửa suốt đêm quyết không vào bên trong. Hơn ai hết, ông biết rằng chỉ cần bước qua ngưỡng cửa, Tào Tháo sẽ rêu rao chị em ngủ chung một nhà và khó lòng cải chính. Cho dù ông là người quân tử nhưng làm sao tránh được tiếng thị phi, lời đàm tiếu. Lòng ông chính trực nhưng mấy ai hiểu cho.
Tôi cũng kẹt vào một tình huống gần giống như Quan Công, chỉ khác là tôi ngu quá cho con nhỏ ngủ nhờ một đêm. Ðàn
ông ở một mình, dẫn đứa con gái về nhà ban đêm, đến thánh cũng khó bào chữa cho tôi có lòng ngay thẳng. Chuyện dại của tôi kết thúc bằng cái chết của đứa con gái lại càng lớn chuyện. Người duy nhất có thể bào chữa cho tôi
quật ngược lại lời khai của thằng Drew là Maddy nhưng xui cho tôi nàng lại chết. Nội vụ còn mỗi thằng Drew
là nhân chứng và chắc chắn nó cố tình vu oan cho tôi tội giết người.
Càng nghĩ, tôi càng đổ mồ hôi hột. Ðứa con gái tôi sẽ nghĩ gì về người cha, dan díu với con nhỏ chỉ hơn nó vài tuổi. Tôi hình dung được cái bĩu môi của vợ tôi kèm theo lời bình phẩm: đồ đàn ông mất tư cách, may là mình đã ly dị. Bạn bè có
những thằng trước đây ghen ghét tôi mà không làm gì được, đây là dịp may bằng vàng để chúng tha hồ chửi rủa. Cũng không thiếu những thằng khác thừa dịp nhảy vào đánh hôi, đánh cho tôi tơi tả bằng thích. Ôi! cuộc đời thênh thang của tôi qua vụ này sẽ bị dìm xuống tận bùn đen. Ra tòa gỡ cho được tội thì đã thân bại danh liệt. Cộng đồng Việt Nam sẽ không bao dung cho những người có tỳ vết, cho dù tòa tuyên bố trắng án. Cái chức chủ tịch Hiệp hội Ðịa ốc xem như vứt, chẳng ma nào
thèm bầu cho một thằng sồn sồn chơi trống bỏi như tôi. Cọp chết để da, người ta chết để tiếng. Tôi chết đi chỉ để lại tiếng xấu muôn đời, chưa kể đến sự khinh bỉ của vợ con.
Cổ họng tôi lại khô ran. Ðến tủ lạnh rót ly nước lạnh, tôi chợt thấy mảnh giấy viết hàng chữ gài trên mặt tủ. "những gì xảy ra trong căn nhà này đều là lầm lỗi, chỉ tiếc cuộc đời ngắn ngủi của em có quá nhiều gian truân, một chuỗi dài tiếp nối những lỗi lầm. Maddy."
Tôi ngồi phịch xuống ghế, mắt nhìn đăm đăm dòng chữ vĩnh biệt, chết lặng người.
- Nhưng Tạo, mày không...
- Im đi đừng hỏi nữa, để tao kể cho xong.
Ðúng là lời trăn trối của kẻ chán đời. Tôi biết Maddy đau khổ vì thằng bồ nhưng làm gì đến nỗi phải tự tử. Bỏ nó thì có thằng khác. Sao lại dại dột đến thế! Nếu nhà chức trách cầm được mảnh giấy này trong tay, thì họ lại càng tin lời khai của thằng Drew là đúng. Chắc chắn tôi đã đụng chạm đến thân thể nàng, rồi vì một lý do nào đó nàng xấu hổ với thằng Drew nên tự tử. Nghe có vẻ khôi hài nhưng giả thuyết nghe lọt tai lắm. Dĩ nhiên nhờ mảnh giấy này tôi sẽ thoát được tội sát nhân, nếu có, vì chính nàng tự tử nhưng người ta sẽ biết tôi mang gái vị thành niên về nhà ban đêm. Bao nhiêu tiếng tăm gầy dựng từ bấy lâu nay sẽ trôi theo dòng nước. Tiếng dữ đồn xa. Một đồn mười, mười đồn trăm. Chưa kể những đứa thối mồm còn dựng lên những chi tiết tưởng tượng cốt đánh tôi một trận chí tử. Ðiều này ảnh hưởng trực tiếp đến nghề nghiệp của tôi vì không ai muốn dây dưa với những thằng đàn ông đã có lần dính đến gái vị thành niên. Thế là xong, danh tiếng không còn, tiền bạc cạn dần cũng chỉ vì lỡ dại mang con nhỏ Maddy về nhà.
Tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang làm tôi giật thót người. Không lẽ viên thám tử Micheals, hay là thằng Drew đã đi khai báo với cảnh sát rồi. Tôi hồi hộp bốc ống nghe, giọng thằng Drew sủa vang ở bên kia đầu dây:
- Nghe đây, thằng già mất nết. Tôi không cần biết cha giết con bồ tao hay là nó tự tử. Nói thật nghen, nó chết chẳng ăn nhậu gì đến tôi. Nhưng chính cha phải đối diện với cảnh sát về vụ này. Hê! cha thấy rắc rối không? Cha sẽ bị hỏi cung nhiều lần để chứng thực lời khai, rồi cả vùng Vịnh ai cũng biết cha dính líu vào chuyện con nhỏ gần mười tám tuổi chết trôi. Ðem gái vị thành niên về nhà ban đêm nghe không được trong sạch lắm, phải không cha già?...
Giọng nó trở nên hòa hoãn, thuyết phục như một kẻ rao hàng:
-... à tôi đề nghị với ông như thế này nhé, để tránh những phiền toái ảnh hưởng đến thanh danh của ông, chỉ cần bỏ ra 20 nghìn thì xem như không có chuyện gì xảy ra đêm hôm qua tại nhà ông cả. Maddy không gọi cho tôi, tôi cũng không hề đến nhà ông để thấy cảnh hai bàn tay ông sờ soạng cặp mông của con bồ tôi, và cảnh giật gân hôn môi của ông. Nghĩa là ông bỏ 20 nghìn để mua sự im lặng của tôi. Sao, ông nghĩ thế nào?
Tôi há hốc miệng không nói được một chữ. Thằng Drew hỏi gặng lại lần nữa:
- Sao, ông đồng ý chứ?
Tôi vẫn chưa hết kinh ngạc. Lời đề nghị của thằng Drew đến bất ngờ. Số tiền 20 nghìn tuy lớn thật nhưng tôi không tiếc lắm. Có điều không ngờ câu chuyện lại dẫn sang chiều hướng khác và thằng Drew dám tống tiền tôi. Tôi lặng yên suy nghĩ hơn thiệt. Tiếng thằng Drew hơi mất bình tĩnh:
- Tôi cho ông một phút để suy nghĩ hơn thiệt. Nhưng tôi không thể chờ lâu hơn...
Ngày hôm sau, tôi lái xe đến một địa điểm thằng chó chết Drew giao hẹn. Nó bắt phải tiền mặt, dĩ nhiên... không lẽ viết ngân phiếu! Trong vali cầm tay còn hai tấm chi phiếu hoa hồng gần mười lăm nghìn, tôi rút thêm mớ tiền mặt cho đủ số tiền rồi lái xe đến điểm hẹn.
- Mày trả hai chục nghìn
cho thằng khốn nạn đó à! Tao không ngờ mày lại dại đến thế. Chỉ hơn một ngày mà mày vấp hai cái dại; đã dại mang
gái về nhà rồi còn dại đưa tiền cho thằng ma-cô nữa.
- Mày xem, tao không còn sự lựa chọn nào
khác.
- Cái gì mà lựa với chọn. Con
Maddy ngu dại đi tự tử đâu phải lỗi của mày. Ðành rằng mày đưa nó về nhà nhưng cái mảnh giấy nó viết sẽ chứng minh mày vô tội. Nó muốn chết thì kệ cha nó chứ, ăn nhậu đếch gì đến mày.
- Mày nói nghe dễ lắm vì mày
là luật sư rành luật lệ, còn tao có khi nào dính líu đến pháp luật đâu, lại còn cái
xác chết nữa mới làm tao điên đầu. Chưa kể nguyên nhân tự tử bắt đầu từ nhà tao, đúng như lời thằng cha thám tử Michaels khuyến cáo tao trên bãi.
- Nhưng cảnh sát muốn điều tra thì
cứ để họ điều tra, chuyện gì mày phải sợ.
- Trời ơi, mày không hiểu cho
tao. Khi cảnh sát điều tra họ làm tùm lum lên, mặt mũi tao nằm chình
ình trên báo coi sao được. Lên báo mà chuyện tốt thì không nói chứ chuyện dính líu đến con nhỏ mới mười tám thì đâu hay ho gì. Con Minh sẽ nghĩ gì về cha nó,
rồi cái mồm chua ngoa của mẹ nó nữa. Nhân chuyện này mẹ nó lại có dịp nói xấu tao với con tao bằng thích. Rồi chắc gì sang năm bả cho phép con Minh sang thăm tao... mày thấy không?
- Thôi... được rồi. Tao hiểu cho
hoàn cảnh của mày nhưng tao vẫn hơi ngạc nhiên mày chấp nhận trả tiền cho thằng ma-cô dễ dàng quá.
- Hai chục nghìn tưởng nhiều chứ không nhiều, mày ạ! Mày tính xem, bỏ ra từng đó để mua lấy một lần lỡ dại, và vẫn giữ được lòng kính trọng của mọi người, nhất là đối với con tao. Thú thật với mày, tao không thể nào sống trong
sự khinh bỉ của kẻ khác, nhất là sự khinh bỉ từ người thân.
- Thông cảm cho mày lần nữa nhưng tao
dám chắc một điều, cho dù mày trả bao nhiêu để mua lấy sự im lặng của những kẻ đồng lõa, mày vẫn cảm thấy áy náy ray rứt, chỉ vì cái chết của con nhỏ Maddy.
- Hừ! mày lầm, cả tao cũng lầm nữa. Chẳng có áy
náy, cắn rứt lương tâm đếch gì cả. Thoạt đầu tao cũng nhạy cảm nghĩ như mày nhưng đến khi khám phá ra sự thật thì hỡi ôi...
thôi, để tao kết thúc câu chuyện cho rồi.
Ðiểm hẹn là một trung
tâm thương mại gồm rất nhiều cửa hàng bán lẻ, tiệm ăn. Hẹn tôi ở một nơi thị tứ chứng tỏ thằng Drew nắm đầu cán, biết tôi sẽ mang tiền đến và chẳng làm gì được nó. Thằng này cũng không sợ tôi đi khai báo với cảnh sát để gài bẫy vì biết chắc đã nắm được thóp của tôi. Nghĩ đến chỉ lỡ dại một lần mà phải chịu phép một thằng ma-cô, tôi thở dài chán nản. Tôi đến điểm hẹn khoảng gần 5 giờ chiều. Thằng Drew đã ngồi đó rồi, khoác chiếc áo jacket thêu hình đội banh dã cầu, miệng nhai
ngồm ngoàm ổ bánh Taco. Ngước mắt lên thấy tôi, hắn hất đầu, giọng kẻ cả:
- Ðâu, đưa coi.
Tôi lôi trong túi ra cái phong bì màu vàng
khổ lớn và đặt lên bàn cạnh ly nước ngọt. Nó nhẩn nha bỏ ổ bánh Taco xuống, thong thả chùi tay vào giấy rồi bình thản cầm phong bì lên. Nhìn dáng điệu của nó, tôi
muốn nổi xung giật lại cái phong bì cho nó một tát rồi muốn ra sao
thì ra. Hai tay tôi giận run bần bật. Tôi cố nén cơn giận xuống cho xong chuyện. Nó nhìn thoáng bên trong phong bì rồi nhét hết vào túi
jacket.
- Nếu không đủ, tôi sẽ gọi điện thoại cho ông biết.
- Ðủ, không thiếu một đồng.
Tôi đứng đó, nhìn thẳng vào mắt thằng ma-cô khốn nạn, hỏi rõ từng chữ:
- Mày không yêu thương Maddy một chút nào sao?
Nó nhếch môi cười, bàn tay xoa xoa mớ râu dê:
- Không... làm gì có chuyện tình cảm ở đây. Vướng vào con đó chỉ đổ nợ chứ lợi lộc gì. Cái thứ đàn bà mau nước mắt là không có tôi.
Biết không thể nói gì hơn với hạng người như thằng này, tôi ném cái nhìn khinh bỉ vào mặt nó rồi quay lưng bước đi.
Những ngày tiếp theo, tôi quanh quẩn trong nhà làm việc chứ không đến văn phòng tại San Jose. Dần dần tâm trí tôi trở lại bình thường, tôi mau chóng lấy lại quân bình. Mỗi sáng tôi đều chăm chú đọc báo, tuyệt nhiên không thấy tin tức gì về Maddy. Tôi đọc từng mẩu tin một, cũng không thấy tin ai bị chết đuối quanh vùng. Lạ thật! Tôi lái xe xuống phố, hỏi han những tiệm ăn quen, cả những tiệm bán lẻ tôi thường ghé qua, không ai nghe thấy cô gái nào bị chết trôi cả. Riêng ông chủ tiệm rượu tỏ vẻ hiểu biết bảo tôi bọn nhà báo thì giờ đâu đi săn những tin tự tử, quyên sinh. Ông còn nói thêm,
những đứa chán cuộc đời ô trọc này chết bớt đứa nào hay đứa nấy. Nếu thấy cuộc đời bẩn thỉu quá không đáng sống thì cứ việc chết, đừng sống dở chết dở làm khổ người khác. Ông xem, tự tử không chết vào nằm nhà thương, lại không tiền không bạc thì những người đóng thuế như ông và tôi còn phải làm việc quần quật dài dài để trả chi phí y tế cho chúng. Thôi, mệt lắm. Hơn nữa, loại tin "xe cán chó, chó cán
xe" không câu được độc giả nên chẳng mấy khi bọn nhà báo săn tin và đăng tải. Tôi có vẻ bị thuyết phục vì những lời giải thích như vậy.
Sáng thứ Bảy tôi đã làm xong giấy đề nghị giá cả mua nhà cho một thân chủ ở Hollister. Một vài hồ sơ mượn nợ của khách hàng được điều chỉnh để đạt tiêu chuẩn của ngân hàng. Xếp hết giấy tờ vào chiếc vali cầm tay, tôi định ghé Hollister để đưa cho chủ nhà tờ giấy đề nghị giá rồi quay về San Jose để lo tiến hành thủ tục mượn nợ. Xa lộ 129 vẫn thẳng tắp, hàng cây cao rợp bóng trên con đường vắng vẻ. Không hiểu sao khi ngang qua chỗ đón Maddy, tôi bỗng tấp vào lề dừng xe lại. Kéo cửa kiếng xe xuống tôi nghe tiếng gió thổi lao xao qua những tàng cây. Cảnh vật yên tĩnh như chìm lắng vào nỗi buồn cô đơn, man mác thấm tận đáy hồn. Bùi ngùi nhớ đến người con gái mới thứ hai đứng ngơ ngác bên vệ đường nay đã vĩnh viễn nằm yên trong lòng đất, tôi thở dài cúi mặt như chiêm niệm một bóng hình đang lùi dần vào dĩ vãng. Tôi cố quên đi lần lỡ dại, vừa mất tiền và mất nguyên một mạng người. Ðoạn đường này sẽ gợi nhớ mãi trong tôi một lần vụng xử gây ra cái chết cho người con gái ở tuổi đang xuân. Tôi thẫn thờ bước xuống xe, phóng
tầm mắt xa xa và thấy dãy bụi cây khá cao ngăn cách mặt lộ. Thấp thoáng một vài căn nhà bằng gỗ, mái che xiêu vẹo mọc chơ vơ giữa mảnh đất ngập cỏ hoang. Có thể đây là chỗ ở của Maddy. Tôi tính vượt đám bụi cây gõ cửa hỏi thăm nhưng lại không muốn dây dưa với thằng Drew nên thôi. Tần ngần đứng thêm vài ba phút, tôi quay lại xe rồi lái đi, trực chỉ Hollister.
Bỏ xa lộ 129 và bắt sang xa lộ 101 đi về hướng Bắc rồi mới lấy lối rẽ sang tỉnh lỵ Hollister. Người Việt độ rày đổ về Hollister khá đông, lý do duy nhất là giá nhà cửa ở đây rẻ hơn nhiều so với San Jose. Từ xa lộ 101 vào đến tỉnh phải mất thêm mười mấy dặm nữa chạy qua những cánh đồng bạt ngàn, rải rác ngựa bò phơi mình dưới trời nắng từ tốn gặm cỏ. Vừa đến đầu tỉnh, tôi bỗng cảm thấy đói bụng. Tiện thấy một hàng quán bên đường, loại bình dân cho những tài xế xuyên bang, tôi đậu xe lại. Gần trưa nên quán khá đông khách. Chờ một lúc, cô bồi bàn dẫn tôi đến một bàn trống gần nhà bếp. Gọi món ăn xong, tôi rảnh rỗi ngồi nhìn thiên hạ kẻ ra người vào dùng bữa. Bất chợt tôi nhìn thấy dáng một người đàn ông quen quen đang ngồi xéo trước mặt tôi, gần cửa sổ. Vì nhìn nghiêng nên tôi chưa nhận rõ mặt nhưng cái áo choàng hắn đang mặc trên người trông quen lắm. Ðang chau mày suy nghĩ xem mình đã gặp người đàn ông này ở đâu thì cái tên hiện rõ mồn một trong đầu: viên trung sĩ thám tử Micheals. Người cảnh sát điều tra tôi gặp trên bãi hôm thứ Ba vừa rồi.
Tim tôi đập mạnh khi gặp lại viên thám tử Micheals đang ngồi bình thản nhâm nhi ly nước ngọt. Những câu hỏi quay cuồng trong trí tôi; không biết ông ta đến đây để tiếp tục điều tra cái chết của Maddy? Hoặc nhà ông ta gần đây ghé quán ăn trưa? Có thể chỉ là một sự tình cờ? Cho dù thế nào đi nữa, tôi hoàn toàn không muốn gặp mặt ông ta trong quán ăn này. Mặc dù tôi vô tội nhưng nếu đối diện, ông ta sẽ nhớ lại lần gặp gỡ trên bãi và chắc chắn sẽ có vài câu hỏi liên quan đến cái chết của Maddy. Số tiền 20 nghìn tôi đã trả nợ quỷ thần một lần cho sự dại dột và tôi muốn nó chìm vào quên lãng. Tôi lẳng lặng móc bóp rút tờ bạc 10 đồng đặt lên bàn và âm thầm đứng dậy định lẻn ra cửa sau tránh mặt.
Vừa nhỏm người dậy, tôi bỗng thấy một cô gái bước ra từ phòng vệ sinh, tiến thẳng đến bàn của thám tử Micheals, chuồi người ngồi đối diện với ông. Vừa thấy khuôn mặt của cô gái, đôi mắt tôi trợn trừng, miệng á khẩu như bị trúng gió. Maddy. Trời ơi! Ðúng là Maddy. Cô gái đứng ngơ ngác bên lề đường đón xe, xin ngủ nhờ nhà tôi một đêm, và chết đuối trên bãi biển Watsonville.
- Mày nói sao? Maddy? Mà đúng nó không?
- Còn trật vào đâu nữa!
Khuôn mặt của Maddy xuất hiện thình lình trong quán ăn bình dân đông khách buổi trưa hôm đó có tác dụng như nguyên cả thùng nước đá đổ ập lên người tôi. Máu đông đặc trong huyết quản, tôi không còn nghe tiếng nhịp tim đập. Người chết cứng, tôi đứng như trời trồng, trợn tròn mắt nhìn Maddy. Những móc xích của tai ương bắt đầu từ đêm thứ hai - cô gái đứng bên đường, xin ngủ lại một đêm, thằng bồ ghen tuông đột nhập vào nhà, cô gái tự tử, thám tử Micheals gặp trên bãi, tống tiền mua sự im lặng - tất cả nối kết lại thành một vở kịch và tôi chợt hiểu ra mọi chuyện. Ôi! nghe như chuyện đùa, vậy mà lại xảy ra cho tôi dễ dàng. Các nhân vật trong vở kịch lừa đảo đem tôi ra bỡn cợt như một món đồ chơi. Chưa bao giờ tôi cảm thấy tự ái bị tổn thương nặng nề đến thế. Vừa mất tiền vừa bị chúng cười vào mặt là ngu xuẩn.
Tôi nghe cơn giận bốc lên từ đan điền, chạy qua tim làm lồng ngực tôi nóng bừng, thọc lên cổ và dồn lên mặt. Khuôn mặt tôi đỏ bừng như vừa nốc ly rượu mạnh. Hít một hơi dài nén giận, tôi bước về phía bàn của Maddy. Gần đến nơi, tôi nghe nàng nói ba tin con đi, thế nào nó cũng đến... Gã đàn ông, - Micheals, không biết tên thật của hắn là gì nữa - ngửng đầu lên thấy tôi tiến lại gần, mặt gã tái nhợt, miệng lẩm bẩm shit... shit.... liên tục.
Ðứng trước mặt cả hai, tôi nhìn thẳng vào mặt gã đàn ông. Maddy thấy bóng người trước mặt, nhìn lên nhận ra tôi và lập tức nàng cúi gầm mặt vào ly cà phê, thảng thốt kêu lên nho nhỏ:
- Trời ơi!
Tôi chống hai tay
lên mặt bàn, hỏi gằn từng tiếng:
- Cả ba cha con
ông lừa người ta bao nhiêu lần rồi? Hay tôi mới là nạn nhân đầu tiên?
Gã đàn ông không
dám nhìn thẳng vào mặt tôi:
- Ông nói gì? Cái gì mà lừa với quỵt. Tôi không hiểu ông nói gì!
Tôi hơi mất bình tĩnh:
- Ông không hiểu tôi nói gì hả? Hay để tôi la toáng lên cho mọi người trong quán biết nhé!
Gã lấm lét quay
sang tôi:
- Ông tính làm gì vậy?
Maddy nắm lấy bàn tay của gã đàn ông, xen vào:
- Ba yên tâm. Ông Tom sẽ không làm gì cả...
Nàng ngửng đầu lên nhìn tôi, nhoẻn miệng cười, giọng ân cần:
-... phải không anh
Tom?
Tôi ném cái nhìn đầy ghê tởm về phía Maddy rồi quay lại phía gã đàn ông:
- Ông dạy cho con
gái ông những trò lừa lọc bẩn thỉu hạ cấp vậy sao?
Người cha lặng câm, mặc cho đứa con gái cướp lời:
- Này... này, anh chàng sồn sồn mê
gái.... không ai dạy ai ở đây cả, anh hiểu chưa? Tôi đủ lớn để quyết định lấy cuộc đời của tôi.
Tôi không muốn nói thêm một lời nào với gã đàn ông nhưng với Maddy,
tôi vẫn hy vọng tìm thấy một chút trong sáng còn sót lại trong tâm hồn của đứa con gái mới tròn mười tám. Nhìn Maddy tôi thấy tôi lầm. Tôi cố tìm một dấu hiệu nhỏ của ân hận hoặc hối tiếc về sự việc đã xảy ra nhưng tuyệt nhiên
không, đôi mắt nàng không lộ một chút áy náy, dày vò hay cắn rứt lương
tâm. Tôi chỉ đọc trong đôi mắt tròn
xoe của Maddy một sự dửng dưng của tình người, một quen thuộc của lọc lừa, và một chút đắc ý của kẻ thắng cuộc. Có những chuyện xảy ra làm người ta bâng khuâng tự hỏi tình người còn hiện hữu? hoặc hai chữ lương tâm có còn nằm trong tự điển của sinh vật có tên gọi là người?
Giọng Maddy tỉnh bơ:
- Như thế này nhé, anh không
báo cho cảnh sát về vụ tống tiền thì em cũng không nói gì với vợ anh và con anh. Anh nghĩ thế nào?
Thật không ngờ một đứa con gái mới lớn lại có thể mở miệng mặc cả trắng trợn với tôi đến thế. Tôi khẽ thở dài, lắc đầu nhè nhẹ tỏ vẻ không tin ở tai mình những gì vừa nghe. Maddy hỏi gặng:
- Anh nghĩ sao?
- Mày nghĩ sao?
- Nghĩ... nghĩ cái con
mẹ gì nữa. Theo mày tao phải trả lời ra sao?
- Tao nghĩ mày phải gật đầu đồng ý với con nhỏ.
- Biết vậy sao mày còn hỏi. Lần này,
tao cũng không còn một sự lựa chọn nào khác. Lòng ngao ngán, tao không thèm trả lời, bước ra ngoài và từ đó không bao giờ gặp lại bộ ba đó nữa.
- Vậy là xong chuyện. Mày đâu cần tao
giúp về phương diện pháp lý làm gì. Thôi thì xem như tai nạn dọc đường. Mất 20 nghìn kể cũng đau nhưng bù lại vợ con mày không bao giờ biết hậu quả của một lần lỡ dại.
- Tao cũng nghĩ như mày vậy.
- Bỏ của chạy lấy người, mày thấy không? Ðúng là tình ngay lý gian nhưng tao thấy mày giải quyết vậy là êm đẹp mọi bề.
- Cám ơn mày.
- Xem như một bài học để đời cho cả mày lẫn tao. May mà nghe kể chứ gặp trường hợp như mày chắc tao cũng mất toi 20 nghìn quá.
- Vậy thì mày phải cám ơn tao chứ.
- Ừ! Cám ơn mày.
=END=
**********************************